Chương 10: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (mười)

Tống Lam “Chúc mừng ...”

Thịnh Xảo biết cô trêu mình nên cũng không chịu thua “Hôm qua, người tặng hoa là ai đâu?”

“Cậu là người thứ 18 hỏi tớ về vấn đề này, bất quá, tớ thật sự không biết.”

Thịnh Xảo chạm vào bã vai của cô, bĩu môi “Lừa ai đâu, tên kia rõ ràng đang theo đuổi cậu, truy ngươi lại không cho người biết, kia không phải uổng phí sức lực sao.”

Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá, Tống Lam liếc mắt một cái liền thấy được nam nhân kia.

Hắn mặc sơmi trắng, quần màu đen, thân hình cao lớn, đỉnh đạc, vẫn là cái phong thái văn phong bại hoại đó…

Thịnh Xảo kéo kéo cánh tay của Tống Lam: “Kia không phải thầy Cố sao, như thế nào lại đứng ở đây”

“Tớ cũng không biết,” Tống Lam vừa đi vừa đoán “Có thể là chờ người đi…”

Cố Tu Nhiên nhìn cô đang định lướt qua mình, cắn răng nói: “Liễu Như Hoa.”

Thịnh Xảo buông cô ra: “Mau đi…mau đi, thầy Cố kêu cậu kìa...” Nói xong chạy đi mất dạng, còn tri kỹ mà cầm sách vở hộ cô.

Tống Lam xoay người, lễ phép cười cười “Chào thầy Cố.”

Này một nam một nữ, đứng tại đây phải nói là vô cùng lệnh người chú ý. Không ít kẻ đang trộm nhìn lén hai người.

Cố Tu Nhiên câu môi dưới, đôi mắt đào hoa cong cong, thanh âm trầm thấp mang theo một tia bĩ khí “Tối hôm qua hoa, thích sao”

Nhìn ánh mắt cô hơi trệ, tràn ngập ngoài ý muốn. Sắc mặt hắn tối sầm, chợt lại khôi phục ý cười.

Tống Lam ngẩng đầu nhìn Cố Tu Nhiên, trong mắt hắn rõ ràng là mang theo ý cười khó giấu, Cô lại cảm giác được mùi nguy hiểm. Phảng phất như giây tiếp theo, hắn sẽ vùng lên xâu xé, nuốt cô vào bụng…ngọa tao... thật nguy hiểm a…

Người này, trái với bề ngoài ôn nhã, phải nói là nguy hiểm vô cùng, từ lúc cao trung cô đã biết, đặc biệt là tính chiếm hữu của hắn cực cao.

Cô nghe thấy hắn kêu: “Hoa khôi.”

Cô không thể không thừa nhận, nếu đem cô ghép thành một cặp với Cố Tu Nhiên thì hiệu ứng hoa khôi sẽ tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Cố Tu Nhiên tiến về phía trước hai bước, đến khi cách cô khoảng chừng năm centimet, hắn mới thấp giọng nói “Đối với năm đó đi không từ biệt, anh sẽ hướng em giải thích…”

Tống Lam sững sờ, mẹ nó…chẳng lẽ là lồi đuôi… rồi cô lại đột nhiên ngẩng đầu lên, không sao cả mà cười cười “anh là nên xin lỗi, nhưng không phải đối với tôi...”

Cố Tu Nhiên xem như không nghe thấy lời cô nói…

Tống Lam hạ giọng “Hứa Nhã Ni trước khi chết đã từng đến văn phòng của anh, anh có thể giải thích sao?”

Cố Tu Nhiên rũ mắt nhìn cô: “Anh sơ sẩy, loại chuyện này là nên hướng em báo cáo.”

Tống Lam bật công tắc cảnh sát: “Cảm ơn anh đã phối hợp, này đối với việc giúp anh thoát khỏi tiềm nghi, có tác dụng rất lớn.”

Cố Tu Nhiên “Là anh không nên đơn độc cùng nữ học sinh ở riêng trong văn phòng, thực xin lỗi, làm em hiểu lầm, về sau nhất định sẽ không.”

Tống Lam đỏ mặt lên, hơi hơi cắn môi dưới “Ai kêu anh nói cái này.”

Cố Tu Nhiên “Nên nói anh cũng đã nói với Triệu Hàng, ngày đó Hứa Nhã Ni chỉ đến để nộp bài tập….”

Tống Lam ừ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Anh mua hoa tổng cộng tốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ kêu cảnh cục trả....”. Còn cô sao…cô làm gì có tiền …

“Ai, Thầy Cố…như thế nào lại đi rồi…”

Tính tình gì không biết…, trở mặt còn nhanh hơn lặt bánh trán, không muốn lấy lại tiền mua hoa sao…

Bất quá, hôm sau, tin tức của cô và thầy Cố lại triễm trệ trên diễn đàn.

Đối với cái này tai tiếng, Tống Lam không có gì để nói…

Lời editor: Đúng quá mà, nói gì nữa chị…

Hai nạn nhân đều có bạn trai, biết đâu đây cũng là điểm chung của hai vụ án thì sao.

Cô muốn dẫn hung thủ ra tới, liền càng phải làm bản thân trông giống nạn nhân.

Tống Lam ăn xong cơm chiều thì đến hội trường để dự lễ…

Mọi người đều đang bận rộn để chuẩn bị cho buổi lễ, cô tùy tiện tìm một vị trí mà ngồi xuống.

Bất chợt, một nam sinh xốc lên màn che đỏ rực, hướng cô mà đi đến.

Nam sinh không cao, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện: “Hoa khôi hảo, tớ kêu Diệp Khôn, là thành viên của câu lạc bộ kịch nói…”

Tống Lam nhớ tới lời của Cố Tu Nhiên ở thang máy, hung thủ có hình thể cao lớn, tính cách cực kỳ giống với người này…

Càng trùng hợp hơn khi Hứa Nhã Ni cũng là thành viên của câu lạc bộ.

Tống Lam lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Chào học trưởng…em là Liễu Như Hoa”.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tu Nhiên: 999 đóa hoa hồng chỉ là bởi vì anh nhớ em a…