Chương 11: Vụ án sát hại hàng loạt nữ sinh ở trường đại học (mười một)

Tống Lam âm thầm đánh giá cậu bạn nam đang chủ động bắt chuyện với mình.

Cậu ta mặc trang phục vận động, cao không dưới 1m7, tướng mạo nhu hòa, tạo cho người ta cảm giác không mấy nguy hiểm, tính cách rộng rãi, ân cần, trên mặt luôn mang ý cười mà điều đó rất dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác

Tống Lam nhìn về phía sân khấu: "Anh là trưởng CLB kịch à, chút nữa diễn tiết mục nào thế?"

Diệp Khôn gật đầu: “Romeo và Juliet.”

Tống Lam cười cười “Nam chính nha, lợi hại thật đó!”

Diệp Khôn cười ngượng: “Tớ diễn người hầu của Romeo.”

hai người nói chuyện một lúc lâu, thì trên sân khấu có người lớn giọng kêu Diệp Khôn, hình như đang gọi cậu ta lên đài tập luyện.

Diệp Khôn hướng bên đó đáp lại: "Tới ngay… tới ngay!"

Song, hắn lại quay mặt sang, nói với Tống Lam: “CLB của chúng tớ sắp có vở kịch mới, có một nhân vật rất thích hợp với cô, muốn thử không?”

Tống Lam lộ ra ánh mắt mang vẻ chờ mong lại có chút ngượng ngùng: "Tớ sao, tớ chưa từng thử qua bao giờ cả, sợ sẽ gây phiền toái cho mọi người."

Diệp Khôn cười cười “Cái này cô không cần lo, chỉ là vai khách mời, lên sân khấu tầm ba phút, diễn vai một tiểu thư quý tộc, khí chất của cô cực kỳ phù hợp.”

“Chúng ta thêm WeChat đi, sau đó tớ sẽ lấy kịch bản cho cậu xem thử, nếu không tiện cũng không sao đâu.”

Tống Lam: “Như vậy có phiền anh quá không?”

Diệp Khôn cười cười: “Có gì đâu mà phiền."

Hai người thêm WeChat, Diệp Khôn chạy lên sân khấu, giữa chừng còn quay lại nói với Tống Lam: “Gặp nhau sau nhe...”

Tống Lam đáp lại cậu ta bằng một nụ cười mỉm.

Chờ Diệp Khôn biến mất sau tấm màn sân khấu, Tống Lam đứng dậy đi ra lễ đường, tìm nơi không có ai, gọi điện hội báo cho Triệu Hàng, nhắc hắn mau chóng tra về cái người tên Diệp Khôn này.

Buổi lễ kết thúc lúc 9 giờ rưỡi, Tống Lam đi theo dòng người trở về ký túc xá.

“Liễu Như Hoa”

Tống Lam quay đầu, thấy Diệp Khôn đuổi theo mình.

Cô cười: “Có chuyện gì ư?”

Diệp Khôn trên mặt trang còn mang lớp trang điểm chưa kịp tẩy, gọi với theo.

“Chờ tớ đi chung...”

Tống Lam gật đầu: “Ừkm...”

Trên đường tất cả đều là sinh viên đang trở về ký túc xá, ríu ra ríu rít thảo luận mấy tiết mục vừa rồi, làm cho không khí vốn yên lặng nay lại trở nên náo nhiệt hẳn.

Có một nữ sinh lớp bên cạnh chào hỏi Tống Lam: “Hi! Hoa hậu giảng đường.”

Tống Lam cười cười: “Gọi tớ là Như Hoa được rồi.”

Khi nữ sinh kia cùng bạn của cô ta đi khuất.

Diệp Khôn hung hăng trừng mắt nhìn họ một cái.

Tống Lam chú ý tới ánh mắt của cậu ta, vì thế nói: “Làm sao vậy, các cậu có quen biết à?”

Diệp Khôn: “Tớ không quen biết cô ta.”

Cậu ta nói xong, toang kéo Tống Lam đi về phía thưa người, vừa đi vừa nói: “Cậu có biết tại sao họ cứ luôn miệng kêu cậu là hoa hậu giảng đường không?”

Tống Lam làm bộ nghi hoặc nói: “Vì cái gì”

Diệp Khôn nhỏ giọng nói “Bởi vì Khương Đàm và cả Hứa Nhã Ni, các cô ấy đều là hoa hậu giảng đường, nhưng đều đã chết. Lúc cậu quay trở lại học hai người họ đã mất rồi cho nên hẳn là cậu không biết. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, cậu sẽ phát hiện, hai ngày nay cảnh giới vẫn chưa được dọn đâu.” thường xuyên có cảnh sát ra vào trường học, bên kia dường như cảnh giới vẫn chưa được dọn đâu.”