Chương 20 Điều quan trọng

Thiệu Hữu Nhật cũng không xoay nhiều, cô cúi đầu nhìn, đầu nhũ của người phụ nữ trong phim so với cô to hơn rất nhiều, nhìn thật đáng sợ. Cô chỉ bị đau nhẹ, trước đây anh dùng răng cắn cô còn đau hơn thế này nhiều.

Anh Thiệu lại thêm một cái khác cho cô,

Giang Lệ cảm thấy có hai thứ này đính trên ngực thật xấu hổ, mặt cô đỏ bừng.

Trong phim, người đàn ông cầm “hàng giả”

chơi đùa với phần thân dưới của người phụ nữ, cô nhìn thấy vẫn là sợ hãi, bèn

lắc đầu nguầy nguậy.

Thiệu Hữu Nhật cười: “Thứ đó không lớn

bằng của tôi, em sợ cái gì?”

“Của tôi em còn nuốt trôi được, cái kia

thì đã là gì.”

Cô thu mình vào vòng tay anh: “Em không

muốn cái đó ... Em muốn anh, Thiệu Hữu Nhật, em muốn anh …”

Anh Thiệu vô cùng hài lòng với phản

ứng của cô, bảo cô dang rộng hai chân, quỳ gối lên đùi anh.

Giang Lệ giúp anh cởi thắt lưng, thả cự

long bị xiềng xích đang nóng lòng chờ xuất trận ra ngoài.

Thiệu Hữu Nhật sờ giữa hai chân cô, ướt

đẫm rồi. Anh xoay cô sang hướng khác khiến cô quay lại đưa lưng về phía anh,

anh đỡ eo cô để cho cửa động nhắm ngay cây kiếm thô to của mình.

Lưỡi dao sắc bén của anh cọ xát giữa khe

hở đóa hoa của cô, tách ra hai cánh hoa khít khao, không ngừng di chuyển qua

lại, thỉnh thoảng còn quét đến nhụy hoa của cô, khiến cho cô không kiềm được mà

nỉ non hai tiếng.

“Anh Thiệu...”

Anh với lấy ống hút sữa trên ngực cô, nhấc

nó lên, hai luồng đẫy đà bị lực tác động kéo ra thành hai hình nón.

“Đau …” Thật ra cũng không đau lắm, chút

đau đớn đó đang tác động lên bộ phận mẫn cảm của cô, lại khiến cho bụng dưới

dâng lên một cỗ du͙© vọиɠ thầm kín, cả người như trống rỗng.

“Chỉ là đau?”

Cô nhỏ giọng cầu xin anh: “Anh Thiệu, vào

đi.”

Anh nhéo nhéo thịt nhũ cô: “Xin tôi.”

Nam nữ trên màn hình bắt đầu điên cuồng

giao hòa, âm thanh va chạm xá© ŧᏂịŧ cùng với tiếng rêи ɾỉ cường điệu của phụ nữ

vang lên, tạo thành một bản giao hưởng của du͙© vọиɠ nguyên thủy.

Trong phim, hai thân thể trắng nuột chồng

lên nhau, nhắc nhở họ nên tiến vào bữa ăn chính rồi.

Âm thanh và màu sắc xung quanh cô trở

thành kí©h thí©ɧ trực tiếp nhất, đầu óc cô rối bời, cuối cùng hoàn toàn quên đi

xiềng xích của thế tục cùng với những yêu cầu khắt khe của đạo đức.

“Anh Thiệu, xin anh, “yêu” em đi.”

Anh vỗ nhẹ vào cái mông quả đào của

cô: “Nói lớn hơn nữa.”

“Xin anh hãy “yêu” em.”

Rốt cuộc anh cũng mở lòng thương xót, lưỡi

kiếm sắc bén đâm xuyên qua hành lang chật hẹp của cô, mang theo quái thú khổng

lồ chen vào bên trong.

Anh đỡ eo cô ấn xuống từng chút một, khiến

cô lảm nhảm không ngừng, cây kiếm thô to còn chưa đâm lút cán, vẫn còn lộ một

phần ở bên ngoài, thế mà cô đã cảm thấy nó sâu quá rồi.

“Đủ.. đủ.. đủ rồi.”

Thiệu Hữu Nhật bất mãn nói: “Em đủ nhưng

tôi thì chưa.”

Anh tiếp tục dùng sức, tiến thêm một phân

nữa.

“A a a, sâu...sâu quá..hu hu hu–”

Thiệu Hữu Nhật dừng lại, nhẹ nhàng tiến

tới lui về phía trước, cự long to lớn lấp đầy động thịt, nếp gấp trên vách

trong cũng bị san phẳng. Thân rồng không ngừng cọ xát với vách tường thịt,

kɧoáı ©ảʍ đột ngột và mãnh liệt bao trùm toàn bộ tâm trí cô, trong đầu cô chỉ

còn lại kí©h thí©ɧ vui sướиɠ anh mang tới mà thôi.

Cô thở hổn hển, thậm chí không thể thốt ra

một lời cầu xin lòng thương xót, chỉ có thể phát ra một giai điệu đứt quãng.