Chương 21 Điều quan trọng

Thiệu Hữu Nhật dừng lại, búng nhẹ khối trụ nhỏ trên ngực cô.

“A …” Cô bị đau, nhíu mày cầu xin anh

buông tha hai quả anh đào nho nhỏ trên ngực cô, hai quả anh đào nhỏ lúc này đã

sưng tấy đỏ ngầu, vô cùng mẫn cảm. Anh chỉ nhẹ nhàng khẽ động, là có thể mang

đến cho cô một làn sóng lớn.

Giọng anh Thiệu trầm ấm vang lên từ phía

sau: “Em động đi.”

Động tác di chuyển của cô hơi chậm, anh

bèn bấm một cái lên lưng cô, thúc giục cô nhanh lên.

“Á–Anh Thiệu, đừng gấp mà.”

Cô từ từ đứng dậy, làm cho gậy thịt tuột

ra khỏi cơ thế, có lẽ vì cô đã quen với cảm giác được lấp căng đầy, nên rất muốn

vật kia lại cắm vào

Cô nóng lòng di chuyển xuống, để phần thân

gậy lại tiến vào trong cơ thể mình, đường gân gồ lên ở nơi giao nhau giữa quy

đầu và thân gậy xẹt ngang thành mềm mại bên trong tạo cho cô một kɧoáı ©ảʍ mạnh

mẽ.

“Ưm ... ưm, thật thoải mái..."

Một phần thân gậy còn ở bên ngoài, cô muốn

đứng dậy, đã bị anh giữ vai cô, buộc phải tiếp tục hướng xuống.

Thân gậy tiến vào vị trí trước đó, anh vẫn

chưa rút tay ra, khiến cho cô lắc đầu nguầy nguậy phản đối: “A a a, không,

không được đâu, hu hu hu..”

Anh đỡ eo cô, dùng sức một phát đâm lút

cán, qυყ đầυ đυ.ng mạnh vào cửa tử ©υиɠ, thậm chí ngay cả nửa đoạn qυყ đầυ

cũng đã tiến sâu vào trong khoang tử ©υиɠ.

“A a a, Thiệu Hữu Nhật, anh mau rút ra đi

mà..”

Thiệu Hữu Nhật cười nhẹ, buông cô ra, lùi

lại một đoạn, trả lại cho cô cơ hội biểu diễn.

Cô lần nữa nhướn người, lặp lại động tác

vừa rồi. Lúc cô đi xuống, anh Thiệu ung dung nói: “Không được lười biếng, nếu

không… tôi giúp em đấy nhé?”

Cô bất đắc dĩ, chỉ có thể lần nữa ngồi

xuống, để cho quái thú đâm vào miệng tử ©υиɠ, chỉ là bằng chút sức lực và lý

trí cuối cùng, ngăn không cho anh thực sự tiến vào trong khoang tử ©υиɠ.

Chuyển động lặp đi lặp lại như pittông làm

cho cô ngày càng được nhiều kɧoáı ©ảʍ, mà cô thì còn muốn được nhiều hơn nữa,

bèn vội vã đuổi theo ý muốn tìиɧ ɖu͙©, mỗi lần cô nhả ra là cho lần nhập cuộc

tiếp theo.

Anh Thiệu hết lần này đến lần khác vỗ vào

mông cô, giống như thúc ngựa chạy nhanh hơn. Để đạt được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn,

cho nên cô cũng tăng tốc phối hợp, mỗi lần đứng dậy lập tức lại nóng lòng ngồi

xuống.

“Ưm–ưm–”

Anh Thiệu cười hỏi: “Sao em tham lam vậy?

Cô hờn dỗi: “Còn không phải do anh dạy

sao…ưm…”

Thiệu Hữu Nhật đã quá quen thuộc với cơ

thể của cô, biết cô đã gần đạt đến cực khoái, vì vậy anh cũng nhanh chóng di

chuyển, đưa cô lêи đỉиɦ.

“A…”

Cô chợt dừng động tác, toàn thân căng

thẳng, chìm đắm trong cơn cực khoái điên cuồng.

Ngay lúc cô đạt cực khoái, anh rút ống nhỏ

mỏng manh đang ngậm chặt trên ngực cô, tiếng “ba” trong trẻo vang lên.

Cảm giác sung sướиɠ lan tràn khắp cơ thể

xen lẫn với cảm giác đau đớn nơi l*иg ngực, khiến cô gần như không thể phân

biệt được rõ rốt cuộc đâu là đau, đâu là thoải mái.

Cơn cực khoái kéo dài hơn mười giây khiến

cô mất hết lý trí, trong nháy mắt cao trào kết thúc, cô như con rối bị đứt dây

ngã vào vòng tay anh, khiến cho vật to lớn lần nữa lấp đầy cô.

Hoa tâm phun ra chất lỏng, xối lên đầu nấm.

Anh cũng không kiềm chế nữa, đặt cô xuống,

từ phía sau đâm mạnh vào.

Sau khi được rửa sạch bởi du͙© vọиɠ, cơ thể

của cô đã được mở ra hoàn toàn, anh không còn phải lo lắng về việc liệu cô có

thể dễ dàng thích nghi với mình hay không, mặc sức rong ruổi theo ý thích của

mình.

"Ừm ... anh Thiệu ..."