Chương 19 Dựa vào cây lớn tận hưởng bóng râm

Anh Thiệu cũng ghé sát tai cô, còn cố ý che giấu úp úp mở mở, một bộ dáng bí mật tối cao: “Không đùa, có tiền có thể ma xui quỷ khiến.”

Giang Lệ nhìn vẻ mặt gian thương của anh, không biết nên cười hay nên khóc.

Những người đó nhìn thấy hai người kề tai

nói nhỏ, tưởng hai ngưởi bất đồng về vấn đề chi phí, liền trợn mắt liếc qua

liếc lại mấy lần.

Cuối cùng, Thiệu Hữu Nhật đứng dậy, ho

khan một tiếng, vươn tay lên làm động tác trấn an mọi người: “Đạo diễn Giang

nói, chỉ cần có những người thích hợp, cát-xê tăng thêm vài phần cũng không

thành vấn đề.” Dù sao, giá thị trường của những người này vốn không cao...

Giang Lệ và anh Thiệu ăn trưa cùng

nhau, hai người trao đổi món ăn yêu thích của họ.

Anh Thiệu gắp cho cô món thịt kho tàu, nói

với cô: “Đừng lo lắng về việc casting, cứ từ từ đi.”

Cô gật đầu: “Ùm, em biết rồi.”

Anh Thiệu cho cô đầy đủ tự do cùng không

gian, hồi báo của cô không phải thay anh tiết kiệm tài chính, cũng không phải

vội vàng hoàn thành công việc, mà là dùng tất cả nỗ lực của mình để làm ra một

tác phẩm có thể giúp cho Thiệu Minh thêm gấm thêm hoa.

================

Thời điểm hoa sen nở rộ, [Xuyên] cuối cùng

cũng bắt đầu quay.

Hôm nghi lễ khai máy, Anh Thiệu lại hỏi, có muốn nhờ mấy người giúp đỡ không?

Giang Lệ lắc đầu.

Anh Thiệu đến cùng là có chút lo lắng cho

cô, cô từ chối lòng tốt của anh, không phải vì thể hiện khoe khoang, mà là vì

sự tự tin và năng lực của cô.

Không sao cả, bây giờ anh Thiệu không

biết, khi thành phẩm ra lò, anh hẳn tự nhiên sẽ biết.

Giang Lệ là nhân vật trụ cột, kiêm nhiệm

mấy chức vị, cho nên đương nhiên rất bận.

Lúc đầu cô sợ Anh Thiệu bất mãn, hầu như

mỗi lần kết thúc công việc xong, đều về nhà cùng anh Thiệu một đêm xuân. Nhưng

anh Thiệu không về nhà đúng giờ, có lần cô về nhà trước đợi anh nhưng anh thì

lại về muộn. Cô thức chờ anh, cũng không phải không hài lòng, chỉ là cô cảm

thấy thật lãng phí thời gian, còn không bằng ở lại đoàn làm phim.

Cô dứt khoát hoãn thời gian đóng máy, vui

vẻ làm phim. Cứ như thế này, tự nhiên sẽ đυ.ng phải lúc anh Thiệu đi sớm về muộn.

Đám bạn xấu của Thiệu Hữu Nhật từ Nhật Bản

trở về, tặng cho anh rất nhiều món quà lưu niệm.

Giọng điệu của Minh Thuận vô cùng tự hào:

“Lúc tôi đi qua hải quan, có một tên trạch nam người nhật bị xét ra một vali

AV, tất cả chúng đều bị tịch thu. Cậu nhìn tôi xem, không hề bị phát hiện chút

nào! Mặt tôi á, vừa nhìn là biết khuôn mặt của người hiền lành, chính nghĩa

rồi!”

Thiệu Hữu Nhật chọn chọn lựa lựa: “Mấy thứ

này là cậu mang về?”

Vẻ mặt Minh Thuận cười dâʍ đãиɠ: “Những

thứ này còn chưa đủ thỏa mãn cậu sao?"

Vẻ mặt anh Thiệu dửng dưng: “Tôi đang nói

về báo cáo cho ba cậu. Ba cậu kêu cậu đi khảo sát thị trường Nhật Bản, vậy mà

cậu đi khảo sát khu đèn đỏ cho ông ấy sao?"

Minh Thuận cười xấu hổ: “ Ha ha.”

“Để lại đồ vật, người thì cút về viết báo

cáo.”

Minh Thuận mắng xong câu tên khốn, không

khỏi cười xấu xa: “Dụng cụ và đĩa phim đều là đồng bộ đấy.”

“Đã biết, lượn đi.”

Thiệu Hữu Nhật tan sở đúng giờ, xách túi đồ lưu niệm, ung dung bước ra khỏi văn phòng. Từ cử chỉ bước đi của anh là biết, anh Thiệu đang có tâm trạng tốt.

Anh Thiệu nghĩ, hôm nay mình có nhiều thời

gian nên chơi từ từ từng cái một.

Kết quả vừa mở cửa, hồ ly nhỏ nhà anh lại

không ở đó.

Anh gọi cho Giang Lệ, bíp trong 40 giây, nhưng không có ai trả lời. Gọi lại, vẫn vậy.

Thiệu Hữu Nhật ném điện thoại lên bàn cà

phê, trong phòng khách trống trải còn vọng lại một tiếng vang.

Giang Lệ có chút nhẹ nhàng, tiến độ hôm

nay thật suôn sẻ, cô còn chụp được một vài tấm đặc biệt ưng ý, trong lòng thực

sự rất sảng khoái.

Giang Lệ mở cửa, nhìn thấy anh Thiệu ngồi

ở trên sô pha, liền hỏi: “Anh Thiệu, anh về hồi nào thế?”

Anh Thiệu liếc cô một cái: “Em nói xem?”

Trong lòng cô lộp bộp: “Anh Thiệu, anh sẽ

không ... ở nhà một mình chứ?”

“Giang Lệ, em thiếu làm đúng không?”

Cô đã biết, tâm tình anh Thiệu hôm nay

thực sự không được tốt cho lắm.

Cô liếʍ môi, cúi người nở nụ cười quyến

rũ: “Anh Thiệu, em không phải cố ý ... Anh xem, trước đây em cũng đợi anh mà, hơn nữa còn đợi rất nhiều lần, lần này anh chờ em, coi như huề nhau nha.”

Lý lẽ quanh co của cô suýt nữa thì thuyết

phục được anh.

Thiệu Hữu Nhật khó tin nói: “Em thân là

kiều nữ, lại bắt đại gia của mình chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, điện thoại thì

không nghe, em thật sự được lắm đấy.”

Giang Lệ siết quả đấm nhỏ, đấm đấm nhẹ vào

chân anh, cười nịnh nọt: “Anh Thiệu, anh đừng tức giận.”

“Tôi không tức giận. Có điều, ai bảo em về

trễ, cho nên phải trừng phạt một chút mới được.”

Thiệu Hữu Nhật nắm lấy cổ tay cô, chỉ vào

đống đĩa trên bàn: “Em chọn đi, rút trúng kiểu nào chơi kiểu đó.”

Giang Lệ nhìn sang, trên bàn có một đống

đĩa, từ bên hông nhìn không thấy nội dung, Giang Lệ mới lấy ra một cái đĩa, thoạt nhìn phía trên mặt cũng không có bìa.

Thiệu Hữu Nhật hướng dẫn cô cầm lấy cái

đĩa rồi đi mở lên, về việc này thì cô khá là quen thuộc.

Kể từ khi cô chuyển đến nhà anh Thiệu, ngoài anh Thiệu, thứ được sử dụng thường xuyên nhất chính là máy phát đĩa này.

Chỉ là cô xem qua nhiều phim như vậy, cho

tới bây giờ cũng chưa từng thử qua đưa AV lên màn ảnh rộng

Mở đầu là cảnh người phụ nữ khỏa thân quỳ

gối và một người đàn ông áo mũ chỉnh tề, tác động thị giác hết sức kinh người

Giang Lệ đỏ mặt cúi đầu.

Anh Thiệu nâng cằm cô lên, buộc cô phải

nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trên màn ảnh.

“Em nhìn xem, cô ta mắc lỗi nên phải chịu

phạt quỳ.”

Vẻ mặt Giang Lệ lo lắng nhìn anh, sợ rằng

anh sẽ để cô làm như vậy.

Thiệu Hữu Nhật sờ sờ mặt cô, cười nói:

“Đừng sợ, tôi chưa biếи ŧɦái như vậy.” Anh dừng lại, sau đó nói tiếp: “Em cứ

cởi ra hết rồi ôm tôi là được.”

Giang Lệ mắng: Đây còn không phải là biến

thái sao!

Giang Lệ cởϊ qυầи áo, trần trụi, còn anh

Thiệu thì vẫn thế, hệt như người đàn ông trong phim.

Trong phim, người đàn ông đặt hai cái ống

hình trụ dài nhỏ lên đầu nhũ của người phụ nữ, sau đó vặn vít trong ống hình

trụ, lập tức đầu nhũ của người phụ nữ phồng lên một cách nhanh chóng.

Anh Thiệu bóp ngực cô: “Đi, tự mình tìm

cái giống vậy.”

Cô nhăn mặt, nói với anh Thiệu: “Em sợ…”

Anh Thiệu cũng kiên nhẫn, nhẹ nhàng nói:

“Không sao đâu, tin tưởng tôi.”

Giang Lệ bất lực, đi tới túi dụng cụ, theo

hình lấy ra hai chiếc máy hút sữa giống hệt nhau.

Thiệu Hữu Nhật lấy một cái đè lên ngực

trái của cô, sau đó xoay tròn hút lấy đầu nhũ nhỏ nhắn của cô.

Chờ đã, làm sao anh biết cái này sẽ không

sao?

Cô đột nhiên hỏi anh: “Anh Thiệu, có phải

anh đã từng chơi trò này với những người phụ nữ phải không?”

Giọng anh Thiệu không thay đổi: “Em ghen

à?”

Trái tim cô chua xót, cũng không biết là

tủi thân hay ghen tuông nữa, hoặc cả là cả hai cũng nên.