Chương 6: Gửi ảnh của ba ngày qua vào mail của tôi

Ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ kết thúc, sáng thứ hai Kiều Nam phải đến trường. Bùi Tự dậy sớm làm bữa sáng cho cậu, đợi cậu ăn xong lại lái xe đưa đến trường.

Trường học không cho phép xe bên ngoài đi vào, xe của Bùi Tự chỉ có thể đỗ ở cổng trường.

Kiều Nam tự cảm thấy mâu thuẫn nhỏ trước đó đã kết thúc, sau khi xuống xe đi vòng đến bên ghế lái, nũng nịu đưa ra yêu cầu: "Hôm nay em học cả ngày, tan làm anh tới đón em chứ? Chúng ta cùng nhau về nhà."

Cậu cúi người dựa vào cửa sổ xe, đôi mắt xinh đẹp nhìn Bùi Tự đầy mong đợi, Bùi Tự gần như không chịu nổi liền muốn đáp ứng ngay.

Nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cản, anh do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết từ chối: “Công ty đang theo một hạng mục, mấy ngày này sẽ phải tăng ca buổi tối, anh sẽ không về nhà, tan học nhờ chú Vương tới đón em nhé."

Một câu nói đã chặn lại mọi dự tính của Kiều Nam.

Nụ cười trên mặt Kiều Nam dần dần biến mất.

"Không về thì không về." Sau khi nhìn chằm chằm vào Bùi Tự một lúc lâu, cậu giận dữ quay người rời đi, ngay cả lời "tạm biệt" cũng không nói với Bùi Tự.

Bùi Tự nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cậu, chán nản tháo kính xuống, nhéo nhéo sống mũi, mãi cho đến khi Kiều Nam hoàn toàn khuất bóng mới lái xe đi.

Yêu cầu cùng nhau về nhà của cậu bị từ chối, tâm trạng của Kiều Nam vào sáng sớm đã tụt dốc không phanh, thậm chí ngồi trong lớp đều mặt mày ủ rũ.

Cậu cầm bút ngẩn người ngồi trước giá vẽ.

Buổi sáng thứ hai đều là tiết học chuyên ngành, nhưng Kiều Nam đã vào học kỳ hai năm thứ hai, cũng sắp kết thúc học kỳ, sau khi giáo viên giao bài tập về nhà, về cơ bản bọn họ coi như được tự do.

Triệu Ngữ Thông bên cạnh ló đầu về phía cậu, thấy cậu đang ngây người nhìn tờ giấy trắng, liền dùng đầu bút chọc cậu: “Kiều Nam, cậu bắt đầu vẽ bài tập về nhà chưa? Lão Lý sáng sớm nay tới nói sẽ kiểm tra nó vào thứ Sáu."

Lão Lý là phó trưởng khoa Tranh sơn dầu, cũng là giáo viên của phòng tranh đầu tiên nơi Kiều Nam học vẽ, trước ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ, lão Lỹ đã giao một bài tập lớn.

Không khí của Học viện Mỹ thuật Nam Giang luôn tự do, cởi mở, giảng viên không yêu cầu cao về kỷ luật và chuyên cần trên lớp nhưng lại không hề nương tay trong việc giao bài tập về nhà. Giống như Lão Lý yêu cầu bọn họ nộp một bức chân dung toàn thân vào ngày trước kỳ nghỉ, nhưng sau kỳ nghỉ lại đột nhiên nói rằng sẽ kiểm tra vào thứ sáu. Một bức chân dung toàn thân dù làm thế nào cũng phải mất thời gian tầm hai tuần mới có thể hoàn thành, nếu trong kỳ nghỉ không động bút, những ngày sau đó cơ bản sẽ phải thức suốt đêm để vẽ.

Kiều Nam sau đó chợt nhận ra "A" một tiếng, liền cầm bút lên: "Nhanh như vậy? Tớ còn quên mất!"

Ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ trước cuối tuần tổng cộng cũng mới có ba ngày nghỉ, cậu còn cãi nhau với Bùi Tự, sớm đã đem bài tập về nhà quên đến chín tâng mây.

“Cậu tìm được ngươi mẫu nào ổn chưa?” Kiều Nam nhìn giá vẽ của cậu ta, cũng là một tờ giấy trắng.

"Vẫn chưa, không thì tớ hỏi cậu làm gì?" Triệu Ngữ Thông cười hihi nói: "Cậu đi tìm đi." Cậu ta nịnh nọt vỗ vai Kiều Nam: "Kiều thiếu ra tay, không có việc gì không giải quyết được cả."

Hiện tại người mẫu rất khó tìm, nếu làm bài tập nhóm còn có thể liên hệ với bộ phận hỗ trợ giảng dạy để xin mẫu, nhưng lần này là bài tập tự do, mỗi người có một chủ đề khác nhau nên phải tự mình tìm mẫu. Nếu là những người khác có thể phải đến công ty người mẫu và tốn tiền để tìm, nhưng đổi thành Kiều tiểu thiếu gia, đoán chừng đăng lên vòng bạn bè trên WeChat liền có thể có không ít người cả nam lẫn nữ chủ động đến làm người mẫu.

Kiều Nam từ trong danh bạ tìm được người liên hệ của công ty người mẫu: “Vậy để tớ đi liên hệ.”

Triệu Ngữ Thông nhìn thấy điệu bộ này của cậu liền hiểu ra, mệt mỏi ngồi xuống ghế, che mắt than thở: “Tớ thật sự không muốn lại vẽ ông bà, cô chú nữa đâu.”

"Có để vẽ là tốt rồi, còn kén cá chọn canh." Kiều Nam lẩm bẩm, phớt lờ cậu ta, đem màu vẽ chất lên bảng màu, bắt đầu trộn màu.

……

Lần này công ty môi giới hiệu suất làm việc rất cao, người mẫu có mặt lúc hai giờ chiều, hơn nữa còn là người quen.

"Sao lại là anh" Kiều Nam vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Phong.

Trang phục Tần Phong đang mặc hoàn toàn khác với hôm đó ở câu lạc bộ, anh ta mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình màu xám trơn cùng quần yếm màu xanh quân đội, chân mang giày bóng rổ cổ cao, trên cổ áo trước ngực còn treo một cặp kính râm kết hợp với phụ kiện kim loại bắt mắt mang đầy phong cách thời thượng.

Kiều Nam chỉ thản nhiên liếc nhìn liền nhận ra những món đồ trên người anh ta - đều là hàng hiệu xa xỉ và đắt tiền.

Những người có thể chơi cùng Tiền Xuyên chắc chắn gia cảnh cũng không kém cạnh, có thế nào cũng không đến nỗi phải ra ngoài đi làm thêm.

"Lại gặp nhau rồi, Kiều tiểu thiếu gia."

Tần Phong hiển nhiên nhận ra sự nghi hoặc của cậu, cười tươi giải thích: “Để tôi tự giới thiệu lại lần nữa. Tôi là anh họ của Tiền Xuyên, Tần Phong, Nghề nghiệp của tôi có thể xem là người mẫu, có điều gia đình tôi không quá ủng hộ công việc này cho nên tôi cũng không để công ty môi giới biết." Anh ta nhún vai tự cười nhạo chính mình: "Cũng chẳng có ai quan tâm tới người mẫu tự do tuyến 18. Tình cờ nghe nói cậu cần tìm người mẫu nên tôi tự đề cử mình tới."

“Cậu đừng nói cho ai biết nhé.” Anh ta đưa ngón trỏ vào giữa môi, nháy mắt với Kiều Nam. Lộ ra một nụ cười ngầm thỏa thuận.

Kiều Nam "Ồ" một tiếng, cũng không quá ngạc nhiên. Trên thực tế, trong vòng tròn quan hệ của bọn họ tuy không có nhiều tên nhị đại không theo lẽ thường như Tần Phong nhưng thực ra cũng không ít.

Ví dụ như bản thân cậu, thay vì kế thừa gia nghiệp to lớn của gia đình lại khăng khăng chạy đi học vẽ tranh sơn dầu, trong mắt người khác đại khái cũng xem là kẻ không theo lẽ thường.

"Trước đây anh từng làm người mẫu hình thể chưa?" Kiều Nam hỏi.

“Tôi từng làm qua rồi, nhưng tôi không có kinh nghiệm làm mẫu khỏa thân.” Tần Phong nói: “Nếu cậu cần, tôi cũng có thể thử một chút…”

“Không cần, không cần.” Kiều Nam vội vàng ngắt lời anh ta, chỉ vào bục trưng bày ở góc phòng vẽ: “Anh ngồi bên đó là được rồi, bày ra tư thế thoải mái là được.”

Tần Phong tiếc nuối “chậc” một tiếng rồi ngồi xuống ghế trên bục trưng bày theo chỉ dẫn.

Người mẫu đã có, Kiều Nam gửi tin nhắn cho Triệu Ngữ Thông đang ra ngoài ăn cơm, sau đó bắt đầu chuyên tâm tạo hình phác họa.

Ánh mắt Tần Phong rơi trên người cậu, ngày càng tràn đầy hứng thú.

——Kiều Nam khi vẽ tranh có khí chất khác hẳn bình thường.

Kiều tiểu thiếu gia bình thường tự cao tự đại giống như một chiếc bình hoa xinh đẹp quý giá, cần được nâng niu che chở cẩn thận.

Nhưng hiện tại cậu đang mặc một chiếc áo phông trắng trơn đơn giản nhất, ngồi trước giá vẽ, những ngón tay thon dài trắng trẻo đang cầm cọ vẽ tô màu, ngón tay vô tình xoa lên sơn màu, như thể những bông hoa xinh đẹp nở ra từ đầu ngón tay, đầy ắp sức sống mãnh liệt.

Tần Phong khép hai ngón tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa, đột nhiên cảm thấy có chút ngứa nghề.

Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Nam, Tần Phong đã biết đây là một tác phẩm nghệ thuật hấp dẫn, rất đáng để sưu tầm và chơi cùng.

Nhưng khi thực sự tiếp xúc, anh ta mới phát hiện còn có nhiều điều bất ngờ hơn là vẻ ngoài.

"Tôi nghe Xuyên Nhi nói người hôm đó đến đón cậu là anh trai nuôi của cậu phải không?" Tần Phong tựa hồ ngẫu nhiên tìm được một chủ đề: "Tôi lúc đầu còn tưởng là bạn trai cậu, cậu và anh trai nuôi tình cảm thật tốt."

“Tôi và anh trai lớn lên cùng nhau, tình cảm đương nhiên tốt.” Kiều Nam dừng cổ tay, ngước mắt kỳ lạ nhìn anh ta: “Mặc dù tỷ lệ người đồng tính trong ngành này tương đối cao, nhưng chí ít tôi không phải."

Tần Phong ý tứ sâu xa “Ồ” một tiếng, cười nhẹ bỏ qua chủ đề này, chỉ nói: “Vậy là tôi nhìn lầm rồi.”

Kiều Nam cúi đầu tiếp tục vẽ, không nói chuyện với anh ta nữa.

Một khi bắt đầu vẽ, cậu dễ dàng đắm chìm trong đó và thường quên mất thời gian. Mãi cho đến khi Triệu Ngữ Thông ở bên cạnh gọi cậu mấy lần, hỏi cậu có muốn đi ăn tối hay không, cậu mới nhận ra vậy mà đã hơn năm giờ chiều rồi.

——Thậm chí ngay cả việc Triệu Ngữ Thông quay lại lúc nào, cậu cũng không để ý tới.

Liếc nhìn Tần Phong vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên bục trưng bày, Kiều Nam có chút áy náy nói: “Xin lỗi, tôi quên mất thời gian.”

Người mẫu phải duy trì một tư thế trong thời gian dài khá mệt mỏi, thông thường sau khoảng hai tiếng sẽ để người mẫu nghỉ ngơi và hoạt động một chút. Nhưng Kiều Nam nhập tâm quá mức quên mất thời gian, Tần Phong cũng không chủ động nhắc nhở, vậy mà không ngờ đã duy trì được hơn ba tiếng đồng hồ.

"Chuyện nhỏ thôi." Tần Phong chậm rãi cử động tứ chi tê dại, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu tình có chút vặn vẹo.

Kiều Nam nhìn thấy cảnh này càng xấu hổ hơn, thuận miệng nói: "Chúng tôi đúng lúc muốn đi ăn tối, anh có muốn đi cùng không? Tôi mời anh ăn một bữa."

Tần Phong nghe vậy cũng không có cự tuyệt: "Vậy thì tôi cũng không khách khí."

Kiều Nam thu dọn cọ vẽ, ba người cùng nhau đến nhà ăn của trường dùng bữa tối.

Triệu Ngữ Thông và Kiều Nam đi cùng nhau, lúc này rốt cục tìm được cơ hội nói chuyện phiếm, cậu ta thúc cùi chỏ vào cậu, nhỏ giọng nói: "Không phải cậu nói liên hệ với công ty môi giới tìm người mẫu sao? Người này từ đâu đến vậy?"

Người mẫu hình thể quá vất vả, thù lao cũng không cao lắm. Vì vậy, đa số người mẫu được các công ty môi giới tìm đều là những người lớn tuổi bình thường, thỉnh thoảng mới có một số sinh viên trẻ đến làm việc bán thời gian.

Người mẫu có ngoại hình và dáng người đẹp đẽ như Tần Phong, cho dù không vào được giới giải trí thì cũng có thể làm một người nổi tiếng nhỏ trên mạng, nghĩ thế nào cũng không thể làm một người mẫu hình thể.

Kiều Nam giải thích: “Việc này là do công ty môi giới sắp xếp, nhưng với tớ cũng được xem là quen biết. Anh ta là anh họ của người bạn thân từ nhỏ của tớ, đang theo đuổi ước mơ trong giới người mẫu”.

"Này cũng thật trùng hợp phải không?" Triệu Ngữ Thông lặng lẽ quay đầu lại nhìn, Tần Phong đang cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn, nhận ra ánh mắt của cậu ta, ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta.

Triệu Ngữ Thông đè ngực, quay đầu về phía Kiều Nam nói: "Mặc dù tớ là thẳng nam, nhưng cũng phải thừa nhận rằng anh ta thực sự rất đẹp trai, hơn nữa thực sự trông rất giống một người nổi tiếng trên mạng..." Cậu ta suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra người nổi tiếng trên mạng đó tên là gì, chỉ nhớ người đó hình như là một họa sĩ trẻ từ nước ngoài về, khuôn mặt còn nổi tiếng hơn cả những bức tranh của anh ta.

Kiều Nam không quan tâm nhiều đến những người nổi tiếng trên mạng, nghe vậy cũng không quá để tâm. Cậu nhìn nhà ăn phía trước, không để ý đến lời lẩm bẩm của Triệu Ngữ Thông, mời Tần Phong cùng đi vào.

……

Sau khi dùng xong bữa tối, Kiều Nam và Tần Phong trao đổi WeChat, thống nhất thời gian vào sáng mai, sau đó cùng Triệu Ngữ Thông trở về ký túc xá.

Tuy bình thường cậu đều sống ở nhà, nhưng cũng có một chỗ trong ký túc xá, chỉ là phần lớn thời gian giường đệm đều trống không.

Trước đây cậu và Bùi Tự cãi nhau, đã giận dữ nói sẽ chuyển về trường ở, lúc đầu chỉ là nói vậy thôi, không nghĩ tới hiện tại vì phải làm bài tập về nhà còn thật sự phải ở lại trường.

Các bạn cùng phòng thấy cậu hiếm khi về ký túc xá đều rất ngạc nhiên, đến khi Kiều Nam nói rằng cậu cần làm bài tập liền lập tức hiểu ra, liên tục lộ ra vẻ mặt cảm thông.

Liên tục ba ngày, Kiều Nam đều ở trong phòng vẽ, không có về nhà.

Ngày đầu tiên, Bùi Tự gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Nam, nhưng có lẽ cậu vẫn còn tức giận nên không trả lời.

Cho đến buổi tối, Bùi Tự không yên tâm lại gọi điện cho chú Vương, mới biết Kiều Nam phải làm bài tập về nhà, trực tiếp ở lại ký túc xá của trường.

Không phải chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng khi đó Kiều Nam rất ngoan, tối nào cũng sẽ trò chuyện video với anh, phàn nàn bài tập về nhà quá nhiều, tán gẫu những chuyện vụn vặt hàng ngày.

Hiện tại Kiều Nam rõ ràng đang giận dỗi với anh, không ngoãn như vậy.

Nhìn hộp thoại WeChat không có phản hồi, Bùi Tự liếʍ hàm trên, tạm thời nhẫn nại.

Chiều ngày thứ ba, tin tức vẫn bặt vô âm tín.

Bùi Tự gọi điện về nhà, chú Vương nói Kiều Nam đến giờ vẫn chưa có về qua nhà.

Kiều Nam đã trưởng thành, trước đó cũng đã nói qua việc phải ở lại trường để làm bài tập, chú Vương cũng không lo lắng, chỉ cho rằng hai anh em còn cãi nhau, ngược lại còn chân thành khuyên nhủ Bùi Tự dọn về nhà ở.

Bùi Tự cúp điện thoại, bấm vào danh bạ, dùng ngón cái gõ nhẹ vào một dãy số không có tên gọi mà chỉ có nickname K, nhưng hồi lâu không bấm xuống.

Một lúc lâu sau, anh ném điện thoại di động lên ghế sofa, tháo kính mắt, có chút thô bạo cởi cà vạt rồi bước vào phòng tập.

Anh có thói quen tập gym, căn hộ ở chung cư Bạch Thính cũng đặc biệt thiết kế một phòng tập thể hình.

Bùi Tự đấm từng nắm đấm vào bao cát, cảm nhận được cơn đau âm ỉ từ ngón tay truyền đến, lúc này mới cảm thấy những ý nghĩ nóng nảy đang dâng trào trong lòng được dằn xuống phần nào.

Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là phần nào.

Càng ngày càng có nhiều âm thanh đang kêu gào trong lòng: Đi tìm Kiều Nam.

Muốn biết hành tung của Kiều Nam, muốn xác định Kiều Nam đang ở đâu, đang làm gì, liệu rằng tại nơi mà anh không biết có làm quen những người bạn mới hay thậm chí là có kẻ muốn theo đuổi cậu...

Ham muốn kiểm soát bấy lâu nay bị đè nén trong lòng lại trỗi dậy, tựa như một con thú nóng nảy không yên phát ra tiếng gầm gừ.

Dùng ngón tay vuốt lại mái tóc ướt đẫm trên trán ra sau, Bùi Tự nhìn chiếc điện thoại di động ở phía bên kia sofa một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được mong muốn trong lòng, cầm lấy chiếc điện thoại.

Mở khóa, lật danh bạ, tìm số của lão K, Bùi Tự soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

【Gửi ảnh của ba ngày qua vào mail của tôi. 】

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Nếu anh trai không ở cùng em, tự nhiên sẽ có những người bạn khác ở cùng em;

Bùi ca:? (Dần dần nguy hiểm)