Chương 5: Tốt nhất nên giữ khoảng cách an toàn với cậu ấy

Để thuận tiện cho công việc, Bùi Tự hiện tại sống ở chung cư Bạch Thính khu Trường Nam, nơi chỉ cách công ty một con đường.

Chung cư Bạch Thính là khu dân cư cao cấp nằm trong khu vực trung tâm, mỗi tầng một căn hộ, an ninh và riêng tư đều được đảm bảo rất tốt. Sau khi Bùi Tự đỗ xe xong cũng không cần lo lắng bị người khác bắt gặp dẫn tới hiểu lầm, trực tiếp bế người say rượu đi vào thang máy.

Thang máy dừng ở tầng hai mươi lăm.

Bùi Tự mở cửa, ôm người vào nhà, đặt lên ghế sofa. Anh dùng một tay cởi hai cúc áo sơ mi, cúi đầu nhìn cậu: “Còn giả vờ à?”

Người đang giả vờ say cử động, vùi mặt vào gối sofa, rầm rì không ra tiếng.

Bùi Tự mỉm cười, lại hỏi cậu: "Có đói không? Anh nấu cho em một tô mì nhé?"

Kiều Nam từ trước đến nay thường không ăn uống đàng hoàng khi uống rượu với đám bạn bè kia.

Anh không nói còn đỡ, nhưng vừa nhắc đến chuyện này, bụng Kiều Nam đã kêu ọc ọc. Cậu ôm bụng nghĩ, quả thực có chút đói. Hơn nữa cậu đã lâu lắm rồi chưa được ăn bữa khuya do anh trai làm.

Kiều Nam làm ổ trên ghế sô pha một lúc, mặt vẫn vùi vào gối, khẽ giọng lẩm bẩm: “Em đói.”

“Mì bò cà chua nhé?” Bùi Tự vừa nói vừa xắn tay áo lên khuỷu tay, đi kiểm tra nguyên liệu trong tủ lạnh.

Kiều gia có một dì nấu ăn nhưng buổi tối dì ấy cũng cần nghỉ ngơi. Hồi Kiều Nam trong khoảng thời gian dậy thì do thể chất phát triển luôn dễ bị đói, lúc nửa đêm cũng không muốn đánh thức dì dậy nấu bữa khuya nên đành phải gọi đồ ăn ngoài. Nhưng dạ dày cậu lại không được tốt, ăn đồ ăn ngoài luôn dễ bị tiêu chảy, sau khi Bùi Tự phát hiện ra, liền bắt đầu học nấu ăn từ dì ở nhà.

Kiều Nam thích ăn mì bò cà chua do anh làm nhất.

Anh lấy nguyên liệu ra, cho thịt bò vào lò vi sóng để rã đông.

Thấy anh đã biết tỏng mọi chuyện, Kiều Nam dứt khoát cũng không giả vờ nữa, nhảy xuống ghế sofa, chạy vào bếp, nằm bò lên người anh đưa ra yêu cầu: "Thêm một quả trứng trần nữa ạ!"

Bùi Tự cao hơn cậu nửa cái đầu, bởi vì quanh năm tập luyện mà dáng người rắn chắc hơn cậu rất nhiều, Kiều Nam còn phải kiễng chân nằm bò lên người, phần lớn cơ thể đều treo trên người anh.

Dưới sức nặng đè lên, cơ thể hai người dính sát vào nhau.

Động tác của Bùi Tự chợt khựng lại, sau đó vỗ nhẹ vào tay cậu: "Em đi chơi một lát trước đi."

“Vậy em đi tắm trước đã.” Kiều Nam vui vẻ buông anh ra, cúi đầu ngửi chính mình, chán ghét nói: “Cả người toàn mùi rượu, khó ngửi quá rồi .”

Ánh mắt Bùi Tự thay đổi, cúi đầu rửa cà chua dưới vòi nước, khuôn mặt bị khuất sáng không nhìn rõ sắc mặt, giọng nói vẫn ôn hòa: "Đi đi."

Kiều Nam không để ý tới, cậu một chút cũng không thấy điểm khác thường, đi vào phòng ngủ của Bùi Tự.

Phòng ngủ của Bùi Tự vẫn theo phong cách lãnh đạm với hai màu đen trắng làm chủ đạo, cách bài trí trong phòng không khác nhiều so với ở Kiều gia.

Kiều Nam thuần thục lục tìm khăn tắm và đồ lót mới, nhưng lại không tìm thấy bộ đồ ngủ.

"Anh thậm chí còn không chuẩn bị đồ ngủ cho em." Nhận ra Bùi Tự thực sự định sống ở đây một mình, Kiều Nam không vui lẩm bẩm, sau đó chọn chiếc áo sơ mi đắt tiền nhất trong tủ quần áo của Bùi Tự rồi bước vào phòng tắm.

Còn không phải là cậu đang muốn dùng áo sơ mi của Bùi Tự làm đồ ngủ sao.

Đều trách anh ấy đã không chuẩn bị tốt từ trước!

Bùi Tự lơ đãng gọt vỏ cà chua.

Tiếng nước chảy tí tách truyền qua phòng khách vào nhà bếp, thỉnh thoảng lại kèm theo tiếng hát vui vẻ của Kiều Nam.

Động tĩnh rõ ràng đến mức Bùi Tự gần như chắc chắn rằng Kiều Nam không có đóng cửa phòng ngủ.

Cậu chưa bao giờ coi anh như người ngoài, cũng không có ý thức tránh né, khi ở nhà luôn quấn khăn tắm rồi đi ra ngoài.

Nếu bây giờ anh đi vào, Kiều Nam sẽ không có chỗ nào trốn được. Đây cũng không phải là Kiều gia, sao cậu có thể không kiêng dè...

Trong đầu hiện lên hình ảnh đem người đẩy vào tường, vẻ mặt Bùi Tự thay đổi bất định, cho đến khi ngón tay truyền đến một cơn đau âm ỉ, anh mới tỉnh táo trở lại——

Ngón trỏ của bàn tay trái bị dao làm bếp rạch một vết thương, máu tươi tuôn ra, nhỏ giọt xuống mặt bàn.

Bùi Tự vẻ mặt vô cảm nhìn vết thương trên đầu ngón tay, mở vòi nước, rửa vết thương dưới dòng nước như tự hành hạ mình, tiếng nước chảy ào ạt át đi động tĩnh từ phòng ngủ cho đến khi vết thương trở nên trắng bệch, không còn thấy máu tuôn ra nữa, Bùi Tự mới thu tay lại, lấy thịt bò đã rã đông ra, tiếp tục cắt thành từng miếng.

Kiều Nam tắm rửa xong, sảng khoái đi ra.

Mái tóc ướt còn chưa sấy khô dính vào hai má, những giọt nước trượt xuống chiếc cổ mảnh khảnh, nhanh chóng thấm ướt một góc áo nhỏ.

“Tay áo sao dài thế?” Kiều Nam chật vật xắn tay áo lên đến khuỷu tay, tìm máy sấy để sấy tóc.

Khi Bùi Tự đi ra với vẻ mặt nghiêm túc, liền nhìn thấy cậu mặc áo sơ mi của mình, đang cúi đầu quay lưng về phía anh, đứng trong phòng khách sấy tóc.

Kiều Nam thấp hơn anh, thân hình lại mảnh khảnh, áo sơ mi của anh mặc trên người cậu trông rộng thùng thình, chiều dài vừa đủ che mông, lộ ra đôi chân thẳng tắp, thon dài.

Cậu không thích tập luyện, gần như không có đường nét cơ bắp, da thịt trắng nõn mềm mại cân đối, khiến đôi chân dài của cậu càng thêm mấy phần gợi cảm khó tả, càng đưa đến những liên tưởng hấp dẫn.

Bùi Tự nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cắn mạnh thịt mềm trong miệng, khó khăn quay mặt đi, đặt bát mì lên bàn ăn, kêu Kiều Nam tới ăn.

Tóc Kiều Nam sấy được nửa chừng, cậu liền reo lên chạy tới bàn ăn.

Cậu nhìn chỉ thấy có duy nhất một bát mì nói: “Anh, anh không ăn à?”

“Anh ăn tối rồi.” Đặt ly sữa ấm vào tay Kiều Nam, Bùi Tự ngồi xuống bên cạnh cậu.

Anh liếc mắt nhìn Kiều Nam, đặt bàn tay bị thương xuống gầm bàn, dùng ngón cái ấn mạnh vào vết thương, dùng cơn đau âm ỉ trên cơ thể nhắc nhở bản thân.

“Hôm nay Chung Thời Diệc cũng tới dự tiệc tối của Tiêu gia à?” Anh tìm chủ đề chuyển hướng sự chú ý.

“Vâng ạ.” Kiều Nam nuốt một ngụm mì, nghĩ đến tên khốn đó có chút tức giận: “Cậu ta còn nói xấu về anh!”

Vẻ mặt Bùi Tự hơi thay đổi: "Cậu ta đã nói gì?"

Kiều Nam lặp lại lời của Chung Thời Diệc, không khỏi trợn mắt: "Thật khó hiểu, nếu lần sau cậu ta lại gây sự với em, em sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của cậu ta."

Vừa nói, cậu vừa hung dữ húp một ngụm mì.

Vẻ mặt Bùi Tự dịu đi một chút, lấy khăn giấy lau nước súp trên khóe miệng cậu, cười nói “Được”.

Bát mì rất nhanh đã xuống bụng, Kiều Nam ợ một tiếng, đi vào phòng tắm đánh răng.

Bùi Tự thu dọn bát đĩa rồi đi đến phòng ngủ khác để đánh răng rửa mặt.

Khi quay lại phòng ngủ chính, anh thấy Kiều Nam đã nằm trên giường mình. Nhìn thấy anh đi vào, Kiều Nam lăn sang một bên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp cong lên: "Anh, mau tới đây!"

Giống như một lời mời gọi.

Bùi Tự dừng bước, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, toát ra một tia nguy hiểm.

Nhưng Kiều Nam hoàn toàn không cảm nhận được.

Bùi Tự đột nhiên đưa tay tắt đèn trong phòng ngủ chính, phòng ngủ chợt tối tăm, chỉ còn lại chiếc đèn tường đầu giường còn phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Cả người cậu ẩn chứa trong đôi mắt đen láy, ánh mắt không chút kiêng dè dán chặt vào Kiều Nam, nhưng trong giọng nói lại không có gì khác thường: “Em đi ngủ trước đi, anh còn có chút việc chưa giải quyết xong.”

Kiều Nam lăn một vòng trên giường rồi ngồi dậy, cảm thấy bản thân trước đây hình như đã trách lầm anh, ngay cả giọng nói nghe cũng có vẻ áy náy: “Anh thật sự bận như vậy sao?”

Bùi Tự "Ừm" một tiếng, đi ra ngoài từ từ đóng cửa lại, giọng nói của anh truyền qua khe cửa: "Anh tới phòng làm việc, cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ sớm đi."

Thực tế là không có công việc gì cần giải quyết.

Hiệu suất làm việc của Bùi Tự luôn cao, anh cũng không có thói quen đem việc về nhà xử lý.

Vào phòng làm việc, anh không bật đèn, ngồi xuống bàn làm việc với ánh đèn neon mờ ảo ngoài cửa sổ, cả người chìm trong bóng tối.

Anh đặt ngón tay lên mặt bàn gõ nhẹ, phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt.

Hồi lâu, dường như cuối cùng anh cũng đã quyết định, mở ngăn kéo bên phải, lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, nhẹ nhàng ấn vào.

Trên bức tường đối diện bàn làm việc, khi cửa chớp trang trí từ từ kéo lên, chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính cùng với Kiều Nam đang nằm trên giường xuất hiện trước mắt.

---Phòng làm việc liền kề với phòng ngủ chính, để thuận tiện cho công việc, bức tường này vốn dự định đả thông để làm vách ngăn. Nhưng sau này khi quyết định phương án thiết kế, ma sui quỷ khiến thế nào anh lại nhờ người xây bức tường kính một chiều như vậy.

Trước đây, anh đã sống ở đây được một thời gian ngắn, bức tường kính này luôn được che bằng rèm trang trí, chưa bao giờ được mở ra.

Đây là lần đầu tiên.

Kiều Nam hoàn toàn không biết chuyện này.

Cậu không mảy may nghe lời căn dặn đi ngủ sớm của Bùi Tự, cậu đang nằm trên giường chơi điện thoại di động, chiếc chăn mỏng tùy ý đắp quanh eo, chiếc chân nhỏ cong lên lắc lư, mu bàn chân duỗi ra thành một vòng cung tuyệt đẹp, làn da trắng đến chói mắt dưới ánh sáng mờ ảo.

Ánh mắt Bùi Tự lưu luyến không rời, cẩn thận nhìn ngắm từng tấc trên cơ thể cậu, anh buông thả chính mình mà cho phép bản thân đắm chìm trong khoảnh khắc này.

Sau khi ngắm nhìn một lúc lâu, anh lấy quyển phác thảo và bút ra, bắt đầu phác hoạ dưới ánh sáng lờ mờ.

Việc vẽ Kiều Nam anh vốn đã rất quen thuộc, đường nét mượt mà, rất nhanh đã phác thảo ra hình dáng tổng thể. Bùi Tự đối mặt với người mẫu không biết sự tình đằng sau bức tường kính, từng chút bổ sung những chi tiết.

Một chiếc giường lớn bọc nệm màu đen, ga trải giường màu xám, một thiếu niên mảnh khảnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng...

Hết thảy so với trước mắt không có gì khác biệt.

Ngoại trừ bốn sợi xích trên cổ tay và mắt cá chân của thiếu niên kéo dài đến đầu và cuối giường——

Bùi Tự cụp mắt xuống, dùng đầu bút cẩn thận mô tả sợi xích màu đen thô to bằng ngón tay cái, cố gắng vẽ từng chi tiết trở nên chân thực nhất có thể, như thể bằng cách này anh có thể trút bỏ những suy nghĩ đen tối ẩn giấu trong lòng.

Anh đặt bút chì xuống, nhìn thiếu niên bị bốn sợi xích giam ở giữa giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt người trong tranh, nhớ lại lời bác sĩ Trần đã cảnh báo.

"Mọi người đều có những suy nghĩ đen tối không thể bày tỏ, nhưng họ không chắc bản thân có cơ hội và khả năng thực hiện. Nhưng anh không giống vậy, anh có cả cơ hội và khả năng thực hiện những điều đó. Nếu anh không muốn làm tổn thương cậu ấy, tốt nhất là giữ khoảng cách an toàn với cậu ấy."

Tốt nhất là giữ khoảng cách an toàn với em ấy.

Bùi Tự nhắm mắt lại, cười khổ.

Anh đã cực lực hạ quyết tâm duy trì khoảng cách đủ xa, nhưng Kiều Nam lại luôn lao vào vòng tay anh.

Thực sự...không chút dè chừng, cũng không hề nhận thức được nguy hiểm.

Bùi Tự nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của người trong tranh, dùng đầu ngón tay tàn nhẫn vò nát tờ giấy vẽ từng chút một.

Một lúc lâu sau, anh hạ rèm, bật đèn lên.

Cẩn thận vuốt phẳng tờ giấy vẽ nhàu nát, anh bước đến tủ sách trong cùng, lấy ra một tập văn kiện dày được sắp xếp theo ngày tháng.

Tập văn kiện được trải ra trên bàn, Bùi Tự lật sang trang trống phía sau, cẩn thận nhét bức chân dung mới vào.

Đóng cuốn tập lại, đem cất vào tủ, Bùi Tự đeo kính lên, vẻ mặt khôi phục vẻ ôn hòa như trước.

Giống như con thú trong lòng cũng bị đem nhốt lại trong l*иg vậy.

Anh đẩy cửa phòng ngủ bên cạnh, nằm xuống bên cạnh Kiều Nam đang giả vờ ngủ dưới chăn: “Đừng nghịch điện thoại nữa, ngoan ngoãn đi ngủ nào.”

"Sao cái gì anh cũng biết..." Kiều Nam giả vờ ngủ thất bại lẩm bẩm chui ra khỏi chăn, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Bùi Tự xoa đầu cậu, cười nhẹ nói: "Ngủ đi, ngủ ngon nhé."

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Anh trai phải tăng ca để nuôi em thật vất vả quá đi, anh ơi ôm ôm (^3^)/

Bùi ca: Đừng ôm, ôm sẽ dính vào nhau đấy.

Nam Nam: ?