Chương 7: Anh cảm thấy phấn khích xen lẫn sợ hãi

Lão K rất nhanh đã gửi tới mail.

Bùi Tự nhìn chằm chằm vào mail một lúc, sau đó tải tệp đính kèm xuống, bắt đầu xem các bức ảnh bên trong.

Kiều Nam khi học năm nhất trung học suýt chút nữa đã bị ngươi ta bắt cóc, mặc dù lúc đó có hoảng sợ tuy nhiên cũng không nguy hiểm nhưng Kiều Nam lại không hề sợ hãi.

Sau đó Kiều gia đã bố trí vệ sĩ để bí mật bảo vệ cậu, tuy nhiên vợ chồng Kiều Thế An quá bận rộn với công việc, không có tâm sức để tự mình lựa chọn vệ sĩ phù hợp và đáng tin cậy, vì vậy mọi việc này đều giao cho anh xử lý.

Lão K là người được anh lựa chọn kỹ càng, xuất thân là lính đặc chủng, sau khi giải ngũ về làm việc tại một công ty bảo an.

Bởi vì bản lĩnh tốt lại kín miệng nên khá có tiếng trong ngành bảo an. Anh đã tốn rất nhiều công sức để chiêu mộ được người này từ nơi chủ quản trước đây và nhờ bí mật bảo vệ Kiều Nam.

Ban đầu, Lão K chụp ảnh chỉ là để tiện cho việc báo cáo.

Sau này là do Bùi Tự chủ động đưa ra yêu cầu...

Là từ khi nào bắt đầu đưa ra yêu cầu này với lão K?

Bùi Tự nhìn vào bức ảnh phóng to trên màn hình, tham lam mà chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Kiều Nam, mỉm cười tự giễu.

Có lẽ bắt đầu từ kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học của Kiều Nam——

Ngày hôm đó, Kiều Nam ra ngoài liên hoan với các bạn học, khi bữa tiệc sắp kết thúc, anh đi đón cậu, tình cờ Kiều Nam say rượu đang chơi trò sự thật hay thử thách với mọi người.

Chai bia kêu lộc cộc quay mấy vòng trên bàn trà rồi chĩa vào Kiều Nam.

Sự thật hay thử thách, cậu đã chọn thử thách mà không do dự - yêu cầu chọn một người cậu thích và hôn môi.

Khi đó, mọi người có mặt đều đang cổ vũ Kiều Nam hôn hoa khôi của lớp, cô nàng dường như cũng có ý với Kiều Nam, ngượng ngùng cúi đầu nhưng không có từ chối.

Nhưng Kiều Nam uống say liếc mắt một vòng, đi về phía anh.

Cậu loạng choạng bước đến trước mặt anh, bởi vì uống say nên động tác chậm hơn rất nhiều, như thể được chia thành từng khung hình quay chậm. Đầu gối cậu dang rộng, ngồi lên người anh, ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh một cách chính xác, quay sang những người khác nói: "Người tôi yêu thích nhất đương nhiên là anh trai tôi rồi."

Tất cả mọi người đều la ó một tiếng, ồn ào bắt đầu một lượt chơi khác.

Mặc dù anh đang ngồi giữa náo nhiệt, trái tim lại co thắt dữ dội, còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch của chính mình và cả ham muốn khó mà kiềm chế.

Kẻ đầu xỏ sau khi châm lửa xong, không lâu sau đã gục trong vòng tay anh mê man ngủ thϊếp đi.

Ký ức về ngày hôm đó đưa Kiều Nam về nhà như nào đã mờ nhạt, chỉ còn lại nỗi khao khát đột ngột thức tỉnh, vô cùng rõ ràng, không thể trốn tránh, khắc sâu trong tâm hồn.

Thật khó để anh đối mặt, tự cảm thấy hổ thẹn.

Sau đêm đó, mọi thứ bắt đầu trở nên ái muội và dần thay đổi.

Ham muốn giống như một con thú thức tỉnh, càng không được thỏa mãn lại càng kêu gào.

Càng trốn tránh lại càng muốn lại gần, càng quay lưng lại càng muốn nhìn thấy cậu.

Khuôn mặt của Kiều Nam, hơi thở của Kiều Nam... mọi thứ về Kiều Nam đan dệt thành một tấm lưới tinh xảo.

Mà anh ở trong tấm lưới đó, trốn không được, cũng không muốn trốn.

Khi giấc mơ lúc nửa đêm lặp lại, anh thường mơ về khung cảnh ở KTV.

Kiều Nam ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh hôn xuống. Đôi môi đó cực kỳ mềm mại, mang theo nhiệt độ nóng hổi như thiêu đốt. Anh hài lòng thở dài, dùng sức ôm lấy gáy cậu rồi đem cậu ấn vào ghế sô pha tùy ý đòi hỏi.

Âm thanh và ánh sáng đủ loại màu sắc đã nhào nặn lên dáng vẻ của ham muốn, bản chất thú tính nguyên thủy nhất chiếm lĩnh, mọi thứ đang trượt theo hướng nguy hiểm không thể kiểm soát...

Khi tỉnh dậy từ trong giấc mộng, anh cảm thấy phấn khích xen lẫn sợ hãi.

Loài vượn phải trải qua năm tháng dài đằng đằng mới tiến hóa thành người, mà con người lại trải qua quá trình xã hội hóa lâu dài mới có được nhân tính.

Thú tính nguyên thủy nhất bị nhân tính đè nén, lại bị ràng buộc bởi đạo đức và pháp luật của xã hội, nhưng nó lại tiềm ẩn sâu trong trái tim con người và chưa bao giờ biến mất.

Bùi Tự cảm thấy nhân tính của mình đang tan rã sụp đổ.

Anh từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài, ngoại trừ sự cố tai nạn của cha mẹ, có thể nói mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió kể từ đó. Anh là một đứa con nuôi hoàn hảo, một người anh trai hoàn mỹ, là tấm gương ưu tú xuất chúng trong mắt mọi người.

Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết mình không hoàn hảo đến thế.

Lột bỏ hình tượng bên ngoài, anh có lẽ đang gần kề vực thẳm hơn bất kỳ ai khác.

Anh tận lực kìm nén những suy nghĩ nguy hiểm, tránh rơi xuống vực thẳm.

Nhưng lại thường rất khó để chịu đựng được sự cám dỗ.

Sự tự chủ mà anh vô cùng tự hào thế nhưng khi đối mặt với Kiều Nam lại quân lính tan rã.

Bùi Tự dùng ngón tay bấm chuột, xem xét cẩn thận từng bức ảnh có Kiều Nam trong đó.

---Thiếu niên mặc một chiếc áo phông trắng tinh bước đi trong khuôn viên trường học, có những vệt màu sơn sặc sỡ bắn lên ở vạt áo, giống như những bông hoa tràn đày sức sống vào mùa xuân.

Khoảng trống trong trái tim anh dần dần được lấp đầy, khóe miệng Bùi Tự vô thức nở nụ cười.

Ngón tay kéo chuột trượt xuống phía dưới, nụ cười của Bùi Tự hơi cứng lại khi nhìn thấy một gương mặt có chút quen mắt đột nhiên xuất hiện bên cạnh thiếu niên——

Anh từ từ nheo mắt, đem bức ảnh phóng to tỉ mỉ xem xét, xác định người đi cùng Kiều Nam và người anh gặp trong bữa tiệc ở câu lạc bộ là cùng một người.

Bạn học và bạn cùng phòng của Kiều Nam anh đều biết, đối phương chắc chắn không nằm trong số những người này.

Bùi Tự kiên nhẫn xem qua những bức ảnh còn lại, phát hiện trong ba ngày liền đối phương đều xuất hiện ở bên cạnh Kiều Nam, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi ăn cơm.

Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, anh chụp ảnh màn hình và gửi cho trợ lý của mình, cùng với thông tin đã biết: [Kiểm tra danh tính của người này.】

Sau đó, anh mím môi cắt bỏ toàn bộ những bức ảnh có đối phương xuất hiện, chỉ để lại hình ảnh Kiều Nam.

Sau khi sắp xếp, đánh số và cho những bức ảnh vào một thư mục được mã hóa, Bùi Tự đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, cau mày nhìn xuống dòng xe cộ qua lại bên dưới.

Kiều Nam lớn lên xinh đẹp, tính cách tốt, gia thế xuất sắc, luôn được bao quanh bởi những người muốn theo đuổi nhưng cậu chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ lời bày tỏ nào.

Bây giờ lại đi cùng rất gần với một người rõ ràng có ý định không tốt...

Bùi Tự bực bội bước đi vài bước, đè nén sự khẩn trương trong lòng, đi vào nhà bếp.

Sáng thứ năm, Bùi Tự mang theo cháo hải sản và canh gà mà anh đã nấu cả đêm lái xe đến Học viện Mỹ thuật Nam Giang.

Hôm qua lúc xem ảnh, anh phát hiện ra giờ ăn của Kiều Nam rất thất thường, bình thường về nhà có người trông chừng còn tốt.

Khi không có người trông chừng, cậu căn bản đến một hai giờ chiều mới ăn trưa, bữa tối đói thì mới ăn, không đói thì chỉ tùy tiện ăn đối phó chút đồ ăn nhẹ và mì ăn liền.

Bùi Tự đỗ xe xong, lúc đang chuẩn bị đi vào lại có chút do dự.

——Anh nhớ lại nguồn cơn cuộc cãi vã với Kiều Nam: Kiều Nam mong muốn anh dọn về nhà.

Bây giờ đi tìm Kiều Nam, nếu cậu nhắc lại chuyện cũ, anh không thể từ chối, nhưng vẫn phải từ chối.

Bùi Tự lâm vào tình thế lưỡng nan, chần chừ một lát rồi gọi điện cho chú Vương, nhờ chú đến trường một chuyến.

Chú Vương vội vàng lái xe tới, Bùi Tự đưa cho chú hộp cơm cách nhiệt: “Nam Nam mấy ngày nay ở trường chắc đều không có ăn cơm đàng hoàng, dạ dày em ấy không tốt, cháu đã nấu cháo và canh, chú mang qua cho em ấy nhé. Sau đó, bữa trưa và bữa tối chú cũng nhờ người đúng giờ mang qua cho em ấy”.

“Đại thiếu gia đã tới rồi, sao không tự mình vào đưa?” Chú Vương thật sự không muốn nhận lấy, càng nghĩ càng không thông hai anh em rốt cuộc đang giận dỗi nhau cái gì.

Bùi Tự không trả lời, chỉ nói: “Công ty còn có việc, cháu đi trước” rồi lái xe rời đi.

Chú Vương nhìn đuôi xe dần biến mất, lắc đầu thở dài, ôm hộp giữ nhiệt đi về phía ký túc xá của Kiều Nam.

Kiều Nam còn chưa dậy.

Đêm qua cậu ngủ muộn, bạn cùng phòng ra mở cửa sau đó đánh thức cậu dậy, cậu ngơ ngác bò dậy khỏi giường, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy chú Vương: "Chú Vương? Sao chú đến sớm thế ạ?"

Chú Vương sắp xếp cọ vẽ trên mặt bàn, đặt hộp cơm cách nhiệt lên bàn: “Đại thiếu gia sợ cậu ở trường ăn uống không hợp khẩu vị nên đã nấu cháo và canh nhờ tôi mang đến.”

!!

Kiều Nam mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo lại, xỏ dép lê loẹt quẹt đi tới ngửi ngửi, quả thật là mùi vị của anh trai cậu nấu.

Cậu mím môi: "Anh trai cháu đâu ạ, sao anh ấy không tự mình mang đến?"

Chú Vương không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể lắc đầu nói bù: “Nói công ty có quá nhiều việc phải giải quyết nên nhờ tôi đưa qua cho cậu.”

Kiều Nam mới không tin, đã có thời gian nấu cháo nhưng lại không có thời gian mang đồ ăn tới?

Rõ ràng là không muốn gặp cậu.

"Quên đi, vì bữa sáng, em tạm thời không tức giận nữa." Kiều Nam lẩm bẩm, vẫn không nhịn được mỉm cười, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Miễn cưỡng tha thứ cho anh ấy một phần mười vậy.

……

Khi Tần Phong tới phòng vẽ thì thấy tâm trạng của Kiều Nam rõ ràng đã tươi tỉnh hơn rất nhiều.

Sắc mặt anh ta hơi động, bình tĩnh hỏi: “Hôm nay có chuyện gì tốt khiến cậu vui như vậy à?”

"Anh cũng nhận ra điều này à?" Kiều Nam ngẩng mặt lên mỉm cười, nhưng cũng không giải thích vì sao mình vui mừng mà nói: "Bức tranh chúng ta đã vẽ gần xong rồi, mấy ngày nay đã vất vả cho anh, sau này sẽ không cần làm phiền anh nữa."

Tần Phong sớm đã có sự chuẩn bị, nghe vậy mỉm cười nói: "Vậy buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé? Chờ bức tranh của cậu được hoàn thành, tôi có thể tới xem không?"

"Buổi trưa có lẽ không được rồi, để lần sau nhé." Kiều Nam bất ngờ từ chối, cậu cong môi nói: "Nhà tôi sẽ mang đồ ăn tới, nên tôi sẽ không ra ngoài ăn."

"Lần này chỉ là một bài tập tự do, chắc là sẽ không được trưng bày đâu. Nếu anh muốn xem thành phẩm, đợi sau khi bức tranh hoàn thành tôi sẽ chụp ảnh cho anh xem."

Tần Phong thấy vậy, cũng không có ép buộc, mỉm cười đồng ý.

Bắt đầu từ bữa sáng thứ Năm, trong hai ngày liên tiếp, chú Vương đều giao ba bữa đúng giờ cho Kiều Nam.

Mặc dù chú Vương không nói cụ thể ai là người làm cơm, nhưng Kiều Nam vẫn có thể nhận ra sự khác biệt giữa kỹ năng nấu nướng của dì Trần và anh trai mình.

Bốn giờ chiều ngày thứ Sáu, sau khi học xong tiết học cuối cùng, Kiều Nam gửi cho chú Vương tin nhắn WeChat nói rằng cậu muốn ra ngoài chơi, không cần chú đưa bữa tối, sau đó bắt taxi đến chung cư Bạch Thính.

Cậu vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat của Bùi Tự, lần này đến cũng không báo trước cho đối phương biết.

Kiều Nam dẻo miệng dùng ảnh chụp chung với Bùi Tự để bảo vệ mở cửa và quẹt thẻ thang máy cho cậu, thành công đi lên tầng 25.

Nơi ở của Bùi Tự được trang bị khóa điện tử, Bùi Tự lúc này vẫn đang làm việc ở công ty, có lẽ sẽ không trở về.

Kiều Nam suy nghĩ về khóa điện tử một lúc, thử nhập mật khẩu là ngày sinh nhật của Bùi Tự.

Lời nhắc mật khẩu không đúng.

Cậu lại thử nhập ngày sinh nhật của mình, lần này đã mở được.

Ổ khóa phát ra tiếng bíp, Kiều Nam đẩy cửa bước vào nhà mà không để ý gì.

Cậu vốn muốn trốn và đợi Bùi Tự sau khi tan sở cho anh một bất ngờ, nhưng nhìn thời gian, phải ít nhất hai tiếng nữa Bùi Tự mới tan làm về nhà.

Không do dự quá lâu, cậu đi vào phòng ngủ, chuẩn bị đi tắm và ngủ một giấc trước đã rồi tính tiếp.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Ding, em trai dễ thương của ngài đã được giao đến rồi đây——