Chương 4: Người anh trai nuôi kia của anh bệnh không nhẹ đâu

Bữa tiệc của Tiêu gia được ấn định vào sáu giờ tối.

Còn hai mươi phút nữa bữa tiệc mới bắt đầu, khách khứa cũng đã đến đông đủ, Tiêu Nhượng với tư cách là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay cầm ly rượu đi đi lại lại xung quanh, sau khi chào hỏi quan khách vào cửa liền đi lên tầng hai.

Đây là địa điểm được Tiêu Nhượng đặc biệt sắp xếp, tất cả bạn bè trong nhóm đều đã đến sớm từ trước, ngoại trừ một người chưa đến.

"Xuyên Nhi, cậu không phải nói Kiều Nam sẽ đến sao? Sao đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả?" Tiêu Nhượng ngồi xuống ghế sofa đối diện Tiền Xuyên, lấy điện thoại di động ra tag tên @Kiều Nam trong nhóm chat.

“Tớ vừa gọi điện rồi, cậu ấy nói đang tắc đường, sẽ tới ngay thôi.” Tiền Xuyên đáp, vịn vào lan can nhìn về phía sảnh tầng một: “Chung Thời Diệc đã đến chưa?”

Tiêu Nhượng chỉ về phía bên phải: "Nè, ờ đằng kia kìa."

Tiền Xuyên nhìn chăm chú, thấy Chung Thời Diệc mặc bộ vest màu xám bạc ở phía bên phải đại sảnh đang cầm ly rượu nói chuyện với ai đó, mái tóc bạch kim ngạo mạn chói mắt. Đã hai năm trôi qua, Chung Thời Diệc có phần thay đổi nhưng sự thay đổi không lớn.

"Vẫn giống như trước, chim công xòe đuôi cũng không có lòe loẹt như cậu ta."

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy trong đại sảnh đột nhiên náo động, cả nam lẫn nữ đều nhìn về phía cửa lớn.

Tiền Xuyên nhìn theo động tĩnh, kêu lên: “Cuối cùng cũng tới rồi.”

Tiêu Nhượng cũng nhìn thấy, giọng điệu chua chát “chậc” một tiếng: "Long trọng quá vậy? Tớ chỉ tùy tiện tổ chức sinh nhật thôi, đến tham dự cũng không cần phải cho tớ thể diện thế này?"

——Kiều Nam bước vào đại sảnh theo sự chỉ dẫn của người phục vụ.

Hôm nay cậu mặc một bộ lễ phục dạ tiệc cao cấp của GUCCI, đường cắt may bó sát phát huy trọn vẹn những ưu điểm của cậu với vòng eo thon, đôi chân dài và dáng người thanh thoát. Mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận, độ dài vừa chạm đến sau tai, phần tóc mái thường ngày tùy ý xõa xuống được chải vuốt lên bằng keo xịt tóc, để lộ đôi lông mày tinh tế như được chạm khắc tinh xảo.

Cậu vốn đã rất nổi bật, dù không cố ý ăn diện cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người. Hiện tại từng bước đi đến dưới ánh đèn, gần như thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Những người bạn nghe thấy huyên náo cũng chen chúc kéo qua nhoài người về lan can xem náo nhiệt la ó: “Lão Tiêu, cậu chắc hẳn bị ép buộc đi, không thấy trên mặt Kiều Nam đều là sát khí à, sợ là còn xách theo cả dao đến đây.”

“Các cậu có cảm thấy trang phục của Kiều Nam trông quen mắt không?” Tiền Xuyên nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên hít một hơi lạnh: “Nếu tớ nhớ không lầm, cái ngày cậu ấy đánh gãy chân Chung Thời Diệc cũng mặc giống như vậy phải không?”

Tiêu Nhượng mắng một tiếng, vội vàng chạy xuống lầu: “Không được, tớ phải xuống xem sao.”

Kiều Nam bước vào cửa, đối diện với ánh mắt của mọi người.

Những tình cảnh như thế này đối với cậu mà nói đã quá quen thuộc, sau khi nhận ly rượu từ khay trên tay người phục vụ, Kiều Nam bước tới với nụ cười trên môi chào hỏi cha mẹ Tiêu gia và những người lớn tuổi mà cậu quen biết.

Với vẻ ngoài dễ mến và chiếc miệng ngọt ngào, cậu không chỉ được các bạn bè cùng lứa yêu mến mà những người lớn tuổi cũng yêu thích luôn lôi kéo cậu nói nhiều hơn vài câu.

Đợi đến lúc Kiều Nam thoát ra, liền nhìn thấy Tiêu Nhượng và Tiền Xuyên cùng một đám người vỗ tay xông tới trước mặt cậu.

Đặc biệt là Tiêu Nhượng, nhìn chằm chằm vào cậu như đang đề phòng kẻ trộm.

Kiều Nam đưa cho cậu ta món quà sinh nhật cậu đã chuẩn bị từ trước, cong môi: "Chúc mừng sinh nhật. Tớ không đến đây để gây rắc rối, các cậu căng thẳng như vậy làm gì?"

Quan hệ của hai người không tệ, Tiêu Nhượng cũng không muốn khách khí với cậu, mở gói quà ra nhìn xem, lập tức mặt mày rạng rỡ khoác vai cậu: “Tớ đã tìm chiếc đồng hồ này khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm được, cậu kiếm được nó ở đâu thế?”

Sở thích lớn nhất trong đời của Tiêu Nhượng chính là sưu tập đồng hồ, đặc biệt là đam mê những chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn. Chiếc Richard RM011 mà Kiều Nam tặng cậu ta chỉ có giới hạn 50 chiếc ở châu Á, cậu ta đã nhờ người tìm kiếm khắp nơi được nửa năm rồi.

"Tớ nhờ anh trai tìm giúp tớ." Kiều Nam mím môi dưới không vui khi nhắc đến Bùi Tự.

Tiêu Nhượng không để ý tới, vui vẻ tháo chiếc đồng hồ trên tay thay bằng chiếc Kiều Nam mới tặng, thấp giọng nói: “Chỉ cần chiếc đồng hồ này thôi, hôm nay cậu muốn đánh gãy cái chân nào của Chung Thời Diệc, tớ sẽ giúp cậu giữ cậu ta.”

“Vậy không phải cậu sẽ bị cha cậu treo lên mà đánh à.” Kiều Nam đập mạnh vào vai cậu ta, một nhóm người khoác vai nhau đi lên tầng hai.

Chung Thời Diệc ở ngoài đám đông đứng từ xa nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, theo bản năng muốn đi lên cùng cậu.

Nhưng vừa bước ra ngoài, liền nhớ tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi, dừng bước, thấp giọng mắng một câu.

……

Kiều Nam cùng đám người Tiêu Nhượng đã uống một lượt rượu trên tầng hai.

Tửu lượng của Tiêu Nhượng rất kém, chỉ cần một ly đã dễ dàng choáng váng đầu óc, Kiều Nam không chịu nổi sự điên loạn của cậu ta nên đem người giao cho Tiền Xuyên rồi lẻn ra ngoài.

Cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống lầu ra vườn hít thở không khí trong lành.

Biệt thự của nhà họ Tiêu theo phong cách tân Trung Hoa, sân vườn cũng được xây dựng theo phong cách cổ xưa, cậu đang định tìm một đình nghỉ mát để hóng gió, Kết quả vô tình đυ.ng phải Chung Thời Diệc đang đi bộ về.

Hai người đồng thời sửng sốt một lát.

Ánh mắt của Chung Thời Diệc rơi vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu, nhất thời không thể rời mắt.

Làn da của Kiều Nam rất đẹp, trắng nõn mịn màng, giống như đồ sứ thượng hạng dưới ánh đèn chiếu sáng. Lúc này, một lớp má hồng mỏng lan ra, tựa như trên nền sứ trắng lan ra mấy phần, lộ ra một vẻ quyến rũ khó tả.

Bởi vì uống rượu nên cậu đã cởϊ áσ khoác vest, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay mỏng mùa hè. Vải của áo sơ mi trắng theo phong cách retro mềm mại rủ xuống, cổ áo dựng đứng ôm sát chiếc cổ thiên nga thon thả, vạt áo xuôi theo đường thắt lưng eo hẹp được nhét vào quần tây, cài khóa bằng chiếc thắt lưng nhỏ da bò cùng màu với quần, càng tôn thêm vóc dáng thon dài và mảnh khảnh.

Chung Thời Diệc nhìn mà đỏ mặt, tim đập thình thịch, nuốt nước bọt, lúc mở miệng không biết vì sao lại căng thẳng: "Kiều Nam, đã lâu không gặp."

Kiều Nam hơi nâng cằm lên, liếc nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chân phải của cậu ta, giọng điệu đáng tiếc chào hỏi: “Chân của cậu đã tốt hơn chưa?”

Sự vui mừng cùng trái tim loạn nhịp của Chung Thời Diệc lập tức bị dập tắt.

Cậu ta cũng nhận ra trang phục hôm nay của Kiều Nam rất giống với trang phục của hai năm trước. Nhìn dáng vẻ khıêυ khí©h của cậu, rõ ràng là cố ý.

"Đã hai năm rồi, anh không cần phải để bụng như vậy chứ? Em còn chưa hôn được anh."

Chung Thời Diệc cũng cảm thấy khó chịu khi nhắc đến sự việc này, lúc đó cậu ta cũng không thực sự muốn làm gì cả, đó là lần đầu tiên tỏ tình với ai đó, lại uống chút rượu để củng cố lòng can đảm. Ai biết Kiều Nam sau khi nghe được lời này liền không chút do dự cự tuyệt cậu ta, lòng tự trọng bị tổn thương, lại cảm thấy có thể là do Kiều Nam xấu hổ nên muốn dùng chút thủ đoạn để khiến cậu hiểu được lòng mình.

Ai có thể ngờ rằng Kiều Nam trông ngoan ngoãn hiểu chuyện lại tốt tính giống như một con thỏ lại xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Tất cả là do khuôn mặt này quá lừa người.

Chân cậu ta đã bị người ta đánh gãy, nhưng khi gặp lại vẫn không khỏi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Chung Thời Diệc khoanh tay, nở nụ cười giễu cợt: "Anh sẽ không cho rằng em thực sự sợ anh chứ? Nếu không phải vì Bùi Tự——"

Lời vừa ra khỏi miệng, cậu ta vội vàng dừng lại, sửa lại: “Em không có ý nghiêm túc với anh.”

"Bùi Tự?" Kiều Nam lập tức nắm bắt được trọng điểm: "Chuyện này sao lại liên quan đến anh trai tôi?"

Mâu thuẫn giữa cậu và Chung Thời Diệc không được thông báo cho cả hai gia đình.

Kiều Nam tuy rằng xuống tay có chút tàn nhẫn, nhưng Chung Thời Diệc suy cho cùng vẫn đuối lý trước, lúc vào bệnh viện cũng chỉ nói do bản thân bị ngã. Cha mẹ Kiều Nam vắng nhà đã lâu, cậu lại không muốn Bùi Tự biết chuyện tầm thường này nên cũng không nói gì.

Vì vậy cậu từ trước đến giờ không biết rằng Chung Thời Diệc vậy mà đã qua lại với Bùi Tự.

"Anh tự mình đi hỏi đi."

Nhắc đến Bùi Tự, vẻ mặt của Chung Thời Diệc vặn vẹo, nghĩ đến thủ đoạn của kẻ điên kia, khóe mắt cậu ta giật giật, vô thức lùi lại một bước tránh xa Kiều Nam.

Chỉ là vẫn có chút không cam lòng, trước khi rời đi còn quay lại nói: “Đừng trách em không nhắc nhở anh, người anh trai nuôi kia của anh bề ngoài nhìn có vẻ văn nhã nhưng thực ra bệnh không nhẹ đâu. Lời khuyên tốt nhất là anh nên tránh xa anh ta một chút."

Nói xong cũng không đợi Kiều Nam trả lời liền sải bước rời đi.

Người này thật là không thể hiểu nổi, Kiều Nam trừng mắt với bóng lưng cậu ta mắng một câu: “Tôi thấy cậu mới là người có bệnh ấy.”

Chung Thời Diệc nhanh chóng biến mất, Kiều Nam cũng không còn tâm trạng hóng gió, đứng dựa vào cây cột ở hành lang, lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Bùi Tự.

Nửa giờ trước Bùi Tự đã gửi tin nhắn đến, dặn cậu uống ít rượu, nếu chơi muộn quá thì nhờ chú Vương tới đón. Cậu không trả lời lại.

"Anh rốt cuộc đang giận dỗi cái quái gì thế?" Kiều Nam dùng ngón trỏ chọc vào ảnh đại diện WeChat của anh, lẩm bẩm không vui.

Hình đại diện WeChat đương nhiên sẽ không trả lời cậu, Kiều Nam tự tranh cãi cả nửa ngày trời mới xoay người trở lại tầng hai, kéo Tiền Xuyên đã say khướt đứng dậy, nhặt chiếc điện thoại đánh rơi trên đất lên đặt vào tay cậu ta: "Gọi điện cho anh trai tớ, nói là tớ uống say rồi, nhờ anh ấy đến đón tớ."

"Hả??" Tiền Xuyên bị rượu làm tê não, cố gắng hiểu lời nói của cậu, lớn tiếng nói: "Cậu... tại sao không tự mình gọi?"

"Muốn cậu gọi thì cậu gọi đi, hỏi nhiều vậy làm gì." Kiều Nam không vui đá cậu ta một cái, thúc giục: "Mau lên!"

Tiền Xuyên chỉ có thể làm theo yêu cầu của Kiều tiểu thiếu gia, gọi điện cho Bùi Tự.

Thực ra cậu ta có chút sợ Bùi Tự, sở dĩ lưu số điện thoại của Bùi Tự là vì mối quan hệ của Kiều Nam.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói lịch sự của Bùi Tự vang lên: "Tiền nhị thiếu? Nam Nam có chuyện gì à?"

"Kiều, Kiều Nam nhờ anh đến... đón cậu ấy." Tiền Xuyên uống quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo, suýt chút nữa đã bán đứng Kiều Nam.

Kiều Nam nín thở, hung hăng dẫm lên người cậu ta, Tiền Xuyên quay người nói: “Cậu ấy, cậu ấy uống nhiều quá.”

"Tôi biết rồi, các cậu vẫn còn ở Tiêu gia phải không? Tôi lập tức qua đó." Bùi Tự không chút do dự đáp lại, xác nhận địa chỉ rồi cúp điện thoại.

Kiều Nam thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hoa đào lấp lánh, anh trai cậu quả nhiên vẫn còn quan tâm đến cậu.

Tiền Xuyên ngơ ngác cho cậu xem màn hình điện thoại: “Đây, gọi xong rồi.”

Kiều Nam nhét điện thoại vào túi áo khoác cậu ta, đẩy người ngồi xuống sofa: “Biết rồi biết rồi, cậu ngủ tiếp đi.”

Sau đó cậu tìm một chiếc ghế sofa sạch sẽ ngồi xuống, nghịch điện thoại chờ Bùi Tự đến đón.

Bốn mươi phút sau, Bùi Tự đến.

Kiều Nam ở tầng hai nhìn thấy anh được người phục vụ dẫn vào, lập tức ngã xuống ghế sofa, giả vờ say.

Khi Bùi Tự được người phục vụ dẫn lên lầu, liền nhìn thấy Kiều Nam đang nghiêng người cuộn tròn trên ghế sofa, giống như đang ngủ say.

Anh bước tới, quỳ xuống nhẹ nhàng gọi cậu: “Nam Nam?”

Kiều Nam mơ mơ màng màng mở mắt ra, phải một lúc sau mới nhận ra anh, nhẹ giọng gọi “Anh”.

Bùi Tự bị cậu gọi đến mềm nhũn tim, ôm lưng đỡ cậu đứng dậy, để cậu dựa vào trong ngực: “Xe đậu ở cửa, còn có thể đi được không?”

Kiều Nam đương nhiên có thể đi, nhưng cậu lại không muốn.

Cậu say khướt dụi mình vào vòng tay Bùi Tự, lẩm bẩm: “Em chóng mặt, khó chịu quá.”

Bùi Tự không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm người bế lên.

Người phục vụ nhặt áo khoác của Kiều Nam, đi theo tiễn anh ra ngoài.

Đi ngang qua đại sảnh, có quan khách nhìn thấy hai anh em họ, không khỏi thở dài: "Châu Nhã mắt nhìn quả nhiên thật tốt, đứa con nhận nuôi này không chỉ giỏi giang mà còn nguyện ý đối xử rất tốt với Kiều Nam."

Cha Tiêu cũng ngưỡng mộ nói: "Ai có thể nói khác được, anh em ruột nhà chúng ta sợ là so với bọn họ còn không thân thiết như vậy."

Đương nhiên, hai người không biết cuộc trò chuyện trong đại sảnh, Bùi Tự đặt cậu vào ghế phụ, thắt dây an toàn, chuẩn bị lái xe về Kiều gia.

Chỉ là vừa khởi động xe, Kiều Nam đã nắm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm trong miệng: "Em không về nhà, em không về nhà..."

Bùi Tự cố gắng dỗ dành cậu buông tay, nhưng con sâu rượu không nói đạo lý, cứ la hét ầm ĩ "Không muốn về nhà".

Bùi Tự hết cách đành phải dỗ dành cậu: “Không về nhà, vậy thì đến chỗ anh nhé.”

Huh?

Kiều Nam len lén mở một mắt nhìn anh, trong lòng mừng rỡ, cậu còn chưa đến xem nơi ở của anh trai mình đâu!

Tác giả có lời muốn nói:

Chung Thời Diệc: Anh trai anh bệnh không nhẹ đâu, mau chạy đi.

Nam Nam: Cậu mới có bệnh ấy, cả nhà cậu đều có bệnh.

Bùi ca (mỉm cười): Thực ra cậu ta nói cũng không sai.

Nam Nam: ?