Chương 3: Em ấy là tất cả tương lai tốt đẹp của tôi

Khi Bùi Tự nhìn thấy dòng tin trong vòng bạn bè đã là sáu giờ tối.

Anh bấm vào hình ảnh nhìn qua thì nhận ra đây là phòng ngủ của Kiều Nam. Phong cách bày trí phòng ngủ của Kiều Nam hoàn toàn khác với phòng ngủ của anh, Kiều Nam đã từng đặc biệt trang trí qua một lần khi còn học trung học. Có lẽ vì theo học nghệ thuật nên phong cách phòng ngủ của cậu cũng rất hiện đại, sử dụng nhiều màu sắc tương phản và thiết kế graffiti.

So với chức năng nghỉ ngơi ban đầu, nó có lẽ mang tính thưởng thức hơn.

Vì vậy trên thực tế Kiều Nam vẫn luôn ở trong phòng ngủ của anh.

Anh vẫn còn nhớ khi mới được đưa đến Kiều gia không lâu, tiểu Kiều Nam lúc sáu tuổi sau khi trải qua mấy ngày bí mật quan sát, vào một đêm nọ, cậu ôm chiếc gối nhỏ của mình gõ cửa phòng anh và hỏi: "Anh ơi, em có thể ngủ cùng anh được không?"

Anh im lặng đồng ý, tiểu Kiều Nam reo hò ôm gối nhảy lên giường anh.

Kể từ đó, Kiều Nam thuận lí thành chương ở lại trong phòng của anh.

Từ chiếc gối nhỏ riêng lúc đầu, cho đến sau này là quần áo, ga trải giường, sách vở, thậm chí cả đồ trang trí hương liệu yêu thích, Kiều Nam giống như một con vật nhỏ tích trữ đồ dùng, từng chút một lấp đầy căn phòng vốn được thiết kế theo phong cách lãnh đạm.

Phòng ngủ ban đầu của cậu lại bỏ không, số lần Kiều Nam quay về ngủ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngược lại, mỗi một tấc trong căn phòng anh đều lưu lại vết tích, mỗi chút không khí đều tràn ngập mùi hương của cậu.

Nhớ đến dáng vẻ tức giận của Kiều Nam, Bùi Tự không khỏi cong cong môi, bấm vào ảnh đại diện WeChat của cậu, ngón tay cái phủ lên thân ảnh Kiều Nam vuốt ve - Ảnh đại diện WeChat của Kiều Nam là ảnh chụp bóng lưng của hai người họ, được chụp khi họ đi du lịch nước ngoài sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Kiều Nam kết thúc.

Cậu hơi nghiêng đầu tựa vào vai anh, quay lưng về phía camera giơ tay ra hiệu "Yeah".

Bùi Tự dùng ký ức để phác họa nụ cười trên gương mặt cậu, say sưa ngắm nhìn hồi lâu, cho đến khi trợ lý Triệu Bác gõ cửa đi vào, cắt ngang ký ức của anh: “Sếp, bác sĩ Trần tới rồi.”

Giọng nói của Triệu Bác rất nhẹ nhàng, mỗi lần ông chủ gặp bác sĩ Trần, trước sau tâm trạng đều sẽ không vui vẻ gì.

Nghe được bác sĩ Trần đã tới, Bùi Tự quả nhiên theo bản năng cau mày, thoát khỏi ký ức, đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi biết rồi, cậu trở về trước đi."

Triệu Bác biết đây là thói quen của anh, nghe vậy liền nhanh chóng rời đi.

Đây là căn nhà mà Bùi Tự đặc biệt mua để gặp bác sĩ Trần, cách xa thành phố, rất riêng tư, ở đây anh có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình.

Anh chậm rãi bước vào phòng trị liệu.

Phòng trị liệu được bày trí vô cùng tao nhã, ở giữa phòng dùng một vách ngăn bằng kính mờ để cản sáng. Từ góc nhìn của Bùi Tự, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người mờ ảo ở phía bên kia tấm kính.

Mà người đối diện từ phía bên kia cũng giống như vậy.

Sau khi khóa trái cửa cách âm nặng nề, Bùi Tự chậm rãi đi đến ghế sofa ngồi xuống, lịch sự mà xa cách chào hỏi vị bác sĩ ở phía đối diện: "Bác sĩ Trần."

"Bùi tiên sinh, đã lâu không gặp, gần đây anh cảm thấy thế nào?" Giọng nói của bác sĩ Trần truyền qua vách kính.

"Không tốt lắm."

Bùi Tự tháo cặp kính thường, thô bạo nới lỏng cà vạt, cởi cúc trên cùng của áo sơ mi, thở phào nhẹ nhõm như thoát khỏi sự kiềm chế nào đó: “Tôi đã dọn ra khỏi nhà rồi.”

Anh thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế sofa, đôi chân thon dài được bao lấy trong chiếc quần tây xếp nếp tùy ý, lộ ra vẻ ngang ngược hoàn toàn khác với thường ngày. Đặc biệt là đôi mắt đen hẹp dài, nhếch lên vẻ sắc bén, bởi vì không bị kính che khuất, trông càng có tính uy hϊếp hơn nhiều so với bình thường.

Giống như một con thú đang ngủ đông, nằm im chờ cơ hội để xuất hiện, tràn đầy dã tính xâm lược.

"Phản ứng của cậu ấy thế nào?" Bác sĩ Trần hỏi tiếp, qua lớp kính mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy anh ta đang cúi đầu ghi chép gì đó.

"Em ấy... phản ứng rất kịch liệt, rất tức giận, cũng rất buồn bã." Bùi Tự nhớ lại lời nói của Kiều Nam, cảm xúc không thể kìm nén được dâng trào, giọng điệu trở nên trầm hơn: "Tôi không muốn nhìn thấy em ấy khó chịu."

Bác sĩ Trần bên kia im lặng một lát, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của mình: “Nhưng giọng điệu của anh nghe có vẻ rất vui vẻ.”

Lần này đến lượt Bùi Tự im lặng, hồi lâu mới nói: “Đúng vậy.”

"Em ấy không muốn rời xa tôi."

"Trạng thái này của anh không có tác dụng chữa trị." Bác sĩ Trần trong giọng nói lộ ra có chút bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí vẫn là ôn hòa: "Tôi có một đề nghị như này, nếu anh không muốn tổn thương cậu ấy, tốt nhất nên kịp thời loại bỏ sự ỷ lại cảm xúc tiêu cực này. Cách tốt nhất là anh có thể thử cố gắng buông bỏ phần tình cảm đó và đặt vào một người phù hợp khác."

Tư thế của Bùi Tự không còn thoải mái nữa, anh có chút bực bội đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng trị liệu.

Bác sĩ Trần không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.

Một lúc lâu sau, Bùi Tự lại ngồi xuống, cầm quyển phác thảo và bút chì bên cạnh lên, thuần thục phác hoạ trên tờ giấy trắng, tiếng đầu bút cọ vào giấy xào xạc khiến anh lấy lại bình tĩnh.

Anh hết sức chậm rãi nhấn mạnh: “Tôi không thể làm được.”

Không có bất kì người nào có thể thay thế được Kiều Nam.

Mười bốn năm trước, cha mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường đến tòa án, để lại anh mười tuổi cùng với một khoản nợ lớn.

Gia đình bọn họ không quá giàu có, cha mẹ tay trắng dựng cơ đồ, trăm cay nghìn đắng tích góp được một phần gia sản, cuối cùng lại kết thúc trong một mớ hỗn độn.

Họ hàng thân thích sợ vướng vào nợ nần, ai cũng không tình nguyện cưu mang anh. Anh giống như một quả bóng bị đá đi đá lại.

Cuối cùng, vẫn là mẹ của Kiều Nam, Châu Nhã vì giao tình của bà với cha mẹ anh trong công việc kinh doanh đã tiếp nhận mớ hỗn độn mà cha mẹ anh để lại, hơn nữa còn thu nhận và giúp đỡ anh.

Chỉ là Châu Nhã mặc dù đưa anh về Kiều gia, nhưng bà quá bận rộn với công việc, thậm chí ngay cả đứa con ruột của mình cũng không có thời gian chăm sóc nên đương nhiên càng không rảnh bận tâm đến anh.

Anh may mắn có được chốn nương thân tạm thời nhưng đối con đường mênh mông mịt mù phía trước lại lo sợ không yên.

Khoảng thời gian đó là lúc anh hỗn loạn nhất, yếu đuối nhất, cũng là lúc cảm thấy bất lực nhất.

Nếu không phải là tiểu Kiều Nam ôm gối thấp thỏm gõ cửa phòng anh, có lẽ anh đã không có dũng khí để tự mình chống đỡ vượt qua khoảng thời gian đen tối đó.

Kiều Nam nói rằng bản thân sợ bóng tối, nhưng chính anh mới là người thực sự sợ bóng tối.

Anh nắm tay Kiều Nam, từng bước từng bước từ trong bóng tối vùng vẫy bước ra.

Mười bốn năm bên nhau, tình thân, tình yêu toàn bộ anh đều đặt trên người Kiều Nam. Nó là không thể thay đổi, không thể thay thế.

“Em ấy là tất cả tương lai tốt đẹp của tôi.” Giọng nói của Bùi Tự trở nên dịu dàng: “Tôi không thể buông bỏ tình cảm với em ấy, cũng không muốn buông bỏ.”

Anh đặt cây bút chì xuống, nhìn khuôn mặt ngày đêm mong nhớ trên cuốn sổ phác thảo, sắc đen dày đặc nơi đáy mắt như thủy triều dâng trào.

Đã phác họa không biết bao nhiêu lần, anh đã vô cùng quen thuộc với từng biểu cảm trên khuôn mặt này. Nhưng mỗi lần nhìn cậu, Bùi Tự vẫn không thể kiềm chế được sự rung động cùng khao khát trong lòng.

Dùng ngón tay cái ấn lên môi người trong tranh, Bùi Tự tưởng tượng ra xúc cảm mềm mại, cứ vuốt nhẹ từng chút một cho đến khi đầu ngón tay dính đầy bụi chì, anh lúc này mới dừng lại, chăm chú nhìn bức chân dung bị làm nhòe với vẻ mặt khó đoán được cảm xúc.

Giọng điệu của bác sĩ Trần ngày càng bất lực: "Anh là đang có ý định bỏ mặc bản thân, đây không phải là một dấu hiệu tốt."

Bùi Tự im lặng.

Một lúc lâu sau, anh cũng không trực tiếp trả lời vấn đề, chỉ nói: "Buổi trị liệu hôm nay của chúng ta đến đây thôi."

Sau khi dòng tin được đăng lên vòng bạn bè của Kiều Nam, tin nhắn thông báo vẫn chưa dừng lại.

Dưới dòng tin “chuyển đi” trong vòng bạn bè, tất cả đều lần lượt là bình luận của bạn bè gửi tới một loạt dấu chấm hỏi.

Kéo theo đó là cuộc gọi video đòi mạng của Tiền Xuyên, Kiều Nam nhận cuộc gọi, khuôn mặt to lớn của Tiền Xuyên hiện lên trên màn hình điện thoại: “Có thời gian, đăng tin lên vòng bạn bè mà không biết trả lời tin nhắn của ba cậu à?"

“Tâm trạng không tốt, không còn sức lực.” Kiều Nam tựa cằm vào lưng ghế, tinh thần chán nản.

Tiền Xuyên kinh ngạc chậc lưỡi: "Hôm qua không phải anh trai cậu đến đón sao? Hai người các cậu còn chưa làm hòa?"

"Chưa." Kiều Nam thậm chí còn chưa dọn dẹp đống lộn xộn này, cảm thấy không vui, cũng không muốn cùng cậu ta nói chuyện vô nghĩa, ra vẻ muốn cúp máy: "Có chuyện gì không? Nếu không có thì tớ cúp máy đây. "

"Này, đừng vậy!" Tiền Xuyên vội vàng nói: "Thật sự có chuyện muốn tìm cậu, cậu vẫn chưa đọc tin nhắn trong nhóm sao? Vậy thì đoán xem ai đó đã trở về Nam Giang?"

“Ai đó là người nào?” Kiều Nam không kiên nhẫn nghe cậu ta úp úp mở mở: “Có rắm thì mau thả.”

"Còn có thể là ai nữa, chính là Chung Thời Diệc đó, hôm qua mới đến Nam Giang." Tiền Xuyên lại nói: "Cậu ta cũng sẽ đến dự tiệc sinh nhật của lão Tiêu. Cậu cũng biết nhà họ và Chung gia gần đây có một số giao dịch làm ăn. Thể diện và giao tình luôn được để ý, lão Tiêu không thể thoái thác được nên nhờ tớ chuyển lởi với cậu. Nếu cậu không muốn gặp Chung Thời Diệc, không đến cũng được, có lòng là được rồi."

"Chung Thời Diệc?"

Kiều Nam vừa nghe đến cái tên này, lập tức ngừng suy sụp, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta còn dám về Nam Giang sao? Không sợ tớ đánh gãy cái chân còn lại của cậu ta sao? !"

Tiền Xuyên biết chuyện lúc đó xảy ra, xấu hổ ho một tiếng: “Tớ không biết Chung Thời Diệc có sợ hay không, nhưng lão Tiêu thì khá sợ. Mặc dù lúc đó là do Chung Thời Diệc nhất thời nông nổi, nhưng cậu đã đánh gãy một cái chân của cậu ta cũng coi như đủ rồi, ngày mai cậu đừng làm loạn nữa.”

Cậu ta thật sự sợ Kiều Nam còn nhớ tới mối hận cũ mà đem người đánh thêm lần nữa.

Phải nói là Chung Thời Diệc và Kiều Nam cũng là một mối nghiệt duyên.

Chung gia và Kiều Gia tuy rằng đều ở Nam Giang nhưng vì lĩnh vực kinh doanh khác nhau nên không có đi lại giao thiệp, hơn nữa, Chung Thời Diệc kém bọn họ hai tuổi, bình thường không chơi cùng nhóm với họ, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng vào năm cuối trung học của Kiều Nam, Chung Thời Diệc, người kém cậu hai tuổi, không biết từ đâu biết đến đại danh Kiều tiểu thiếu gia, rất muốn tiếp cận lôi kéo làm quen.

Kiều Nam lớn lên xinh đẹp, tính tình lại tốt, quan hệ với mọi người luôn rất hoà hợp. Chung Thời Diệc muốn chơi cùng cậu thì chơi cùng, nhiều hơn một người cũng không sao. Nhưng ai biết được, người cháu trai này lại bị khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Nam thu hút, có suy nghĩ không đứng đắn muốn tóm lấy Kiều tiểu thiếu gia.

Mỗi vòng quan hệ trong nhóm nhị đại có một cách chơi riêng, nhóm của Chung Thời Diệc cởi mở hơn, trong khi nhóm của bọn họ có phần đạo đức hơn. Chung Thời Diệc vừa nhìn đã thích khuôn mặt của Kiều Nam, sau một hồi tận tụy ân cần, liền thừa dịp trong một lần tổ chức một bữa tiệc đã tỏ tình với Kiều Nam.

Kiều Nam ngay lập tức từ chối.

Nhưng Chung Thời Diệc có lẽ thấy cậu lớn lên đẹp trai ngoan ngoãn, cho rằng là một người có cư xử tốt nên mượn rượu giả điên muốn giở trò với cậu.

Kết quả không chiếm được tiện nghi, lại bị Kiều Nam dùng ghế đập gẫy một chân, gào khóc thảm thiết bị đưa vào bệnh viện, nằm đó suốt ba tháng. Sau khi bình phục vết thương liền rời khỏi Nam Giang, từ đó chưa từng trở về.

Nghĩ tới chuyện cũ, Kiều Nam vẻ mặt không vui "ha" một tiếng: "Chỉ cần cậu ta không gây chuyện với tớ, tớ vẫn cho lão Tiêu mặt mũi."

Tiền Xuyên nghe được ý tứ của cậu: “Vậy cậu vẫn muốn đến dự tiệc sinh nhật của lão Tiêu?”

"Đi chứ, sao lại không đi? Nếu không đi, tên cháu trai kia lại cho rằng tớ trốn cậu ta." Kiều Nam cười như không cười, đôi mắt hoa đào luôn tươi cười lộ ra sát ý.

Tiền Xuyên cười khan hai tiếng, nói: “Vậy tớ sẽ chuyển lời tới lão Tiêu,” rồi nhanh chóng cúp máy.

Kiều Nam cất điện thoại, trầm ngâm hồi lâu rồi gọi điện cho chú Vương, nhờ chú mang cho cậu lễ phục tham gia bữa tiệc của Tiêu gia.

Sau khi dặn dò xong, cậu lại đi vào phòng tắm, vuốt mái tóc hơi dài của mình trước gương, bắt chước dáng vẻ Bùi Tự, cúi mặt xuống, làm ra biểu tình cực kỳ dữ tợn.

Bữa tiệc ngày mai, cậu nhất định sẽ nhắc nhở cho tên khốn Chung Thời Diệc chút ký ức, gợi lên nỗi sợ hãi bị cậu đánh gãy chân, từ nay về sau thấy cậu sẽ phải đi đường vòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Tâm trạng tôi không tốt, mang cái chân còn lại của tên khốn kia đánh gãy cũng được.

Chung Thời Diệc: ?