Chương 95: Vương gia không phải người (13)

Hạ Hầu Khâm bị sự trắng muốt sáng ngời mà hoa mắt, cũng không kìm nén được nữa mà hôn lên cái cổ trắng của Nam Sơ Hạ, đồng thời tay trái nắm lấy một bên vυ" trắng vểnh cao cách bởi lớp yếm.

"A... Không nên..." Bị bàn tay thon dài có lực của Hạ Hầu Khâm xoa nắn bộ ngực cách vải vóc, Nam Sơ Hạ không khỏi cả người run rẩy, tim đập loạn thành một hồi.

Cho tới nay nàng cũng không có cùng bất kỳ người nam nhân có sự tiếp xúc thân mật, đừng nói là nằm mộng cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ bị nam nhân trực tiếp vuốt ve như vậy, mặc dù trong lòng cũng không cảm thấy ghét hoặc không vui, thậm chí còn có chút mừng thầm cùng kích động, nhưng mà... Như vậy khiến cho nàng cảm thấy thật xấu hổ.

Trước ngực nhạy cảm cách một tầng vải vóc, nhiệt độ da thịt nóng hổi xuyên thấu qua cái yếm cùng hơi lạnh của bàn tay nam nhân, Nam Sơ Hạ cảm giác tim mình cũng muốn nhảy ra ngoài, chân lại càng mềm nhũn.

Giờ phút này mặt của Nam Sơ Hạ trắng muốt, mắt sáng đầy nước, đỏ bừng, cái cổ trắng dài cũng lây một tầng trắng nhạt, gương mặt nàng đầy thẹn thùng khiến cho Hạ Hầu Khâm hăng hái, tϊиɧ ŧяùиɠ xộc lên não, đưa tay ngăn dây buộc cái yếm. Từng dây cởi ra, một ngực trắng vừa to vừa tròn ngạo nghễ ưỡn lên lộ ra ngoài.

"Không nên... Không nên nhìn!" Nam Sơ Hạ vội vàng muốn đưa tay ngăn trở, nhưng phát hiện mình giống như đầu gỗ bị dừng lại, thế nhưng không thể động đậy.

"Nương tử, có phải phát hiện mình không có thể động? Ai bảo bây giờ nàng đẹp như thế, vẫn còn che lại không muốn cho ta xem. Tướng công ta chỉ làm nàng ‘đàng hoàng’.”

Nam Sơ Hạ chưa từng gặp qua chuyện ly kỳ như thế, không khỏi ngơ ngẩn, chỉ có thể ngơ ngác đẩy ra hai tay của Hạ Hầu Khâm che ở trước ngực, hoàn toàn là một bộ người là dao thớt, ta là thịt cá.

"Nàng nhìn vi phu như vậy làm gì? Rất tò mò tại sao nàng sẽ bị ta điều khiển sao? Có muốn biết nguyên nhân không?" Giọng nói trầm thấp rõ ràng có ý vị tìиɧ ɖu͙©, dưới tình huống như vậy khiến cho gương mặt của Nam Sơ Hạ không khỏi đỏ lên.

Nàng hé miệng thử một chút, phát hiện chẳng qua là vẫn có thể nói chuyện, lập tức nói, "Vương Gia, tại sao ngài có thể điều khiển thần? Chẳng lẽ đây là giang hồ đồn đãi điểm huyệt thần công sao? Nhưng mà ngài cũng không dùng ngón tay điểm trên người của thần."

"Nàng còn gọi ta là Vương gia sao? Nếu như nàng có thể gọi một tiếng Thất Lang, tướng công sẽ nói cho nàng biết, dĩ nhiên, ta dùng không phải điểm huyệt thần công."

Người nam nhân này thật ngon, Thất Lang... Nam Sơ Hạ cũng không biết vì sao, rõ ràng sợ người nam nhân này muốn chết, nhưng bây giờ vì một câu nói của hắn mà lòng tràn đầy vui mừng, thật hoàn toàn đoán không ra tâm tư của người nam nhân này.

Nhưng mà nàng thật sự muốn biết tại sao Hạ Hầu Khâm không cần điểm huyệt là có thể khiến mình bình ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng há mồm gọi một tiếng "Thất Lang!" mà giọng nói như nước chảy khiến cho chính nàng cũng không khỏi tin đây là từ trong miệng mình phát ra.

Hạ Hầu Khâm khẽ cười ôm Nam Sơ Hạ giả vờ đà điểu hận không thể dúi đầu vào trong cát vào trong ngực, dùng bàn tay nâng lên người của nàng, phun ra dòng khí nóng từng chữ, "Đó là bởi vì... Tướng công của nàng không phải là người."

Nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt phóng to, Nam Sơ Hạ ngây ngốc, "Không phải là người chẳng lẽ là quỷ? Nhưng mà không có bóng dáng quỷ, Vương Gia đã chết đâu. Hơn nữa làm sao có quỷ đẹp mắt như vậy, quỷ không phải là mặt xanh nanh vàng, hù chết người không đền mạng sao. Vương Gia, không nên đùa giỡn thần như vậy, mặc dù thần ngốc nhưng mà thần không phải là đứa ngốc nữa."

Hạ Hầu Khâm nhún vai, tròng mắt đen lóe lên ánh sáng quỷ dị, "Chờ một chút nàng sẽ tin."

Nam Sơ Hạ khinh bỉ Hạ Hầu Khâm coi mình là đứa trẻ ba tuổi lừa gạt, thật sự đáng khinh bỉ, trên người nàng lõα ɭồ như vậy còn hắn y phục chỉnh tề, nàng xấu hổ muốn chết…

Thừa dịp lên người trước mắt trong đầu mê loạn hết sức, tay trái của Hạ Hầu Khâm duỗi ra mở dây lưng của váy, nhất thời toàn thân của Nam Sơ Hạ chỉ còn lại có một cái nội khố, thân thể như bạch ngọc hoàn toàn bại lộ ở trước mặt hắn. Không cách nào khống chế được nội tâm kích động, cúi đầu ngậm vào một viên thịt quả xinh đẹp trước mặt, đồng thời tay trái xuống phía dưới, nhẹ nhàng trượt vào hai chân thon dài của Nam Sơ Hạ, tận tình cảm nhận da thịt tuyệt vời dưới tay.

"A... Không nên... Vương Gia... Ừ..."

Nam Sơ Hạ bị hắn khiến cho kí©h thí©ɧ không dứt, thân thể giống như con cá mắc cạn ở trên bờ liên tục giãy dụa, muốn tránh khỏi sự hành hạ bối rối. Cả người nàng theo bản năng ưỡn về phía trước, nào ngờ lại càng đẩy nơi nhạy cảm trước ngực mình vào trong miệng Hạ Hầu Khâm.

"A...Hu... Đừng..." Bầu ngực trắng tròn bị khoang miệng ấm áp của nam nhân bao trùm, đầṳ ѵú nhạy cảm không ngừng bị mυ"ŧ vào khẽ cắn, phát ra tiếng “Chụt chụt”. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt để khiến nàng hoàn toàn ngẩn người không cản nổi, không khỏi khóc huhu.

Hạ Hầu Khâm sợ càng đùa đi xuống dưới khiến nàng không chịu nổi, cuối cùng cũng dừng lại động tác trong miệng nhìn viên anh đào sưng đứng thẳng tản ra mùi vị tìиɧ ɖu͙©, mở miệng hỏi "Thoải mái không?"