Chương 96: Vương gia không phải người (14)

Nam Sơ Hạ thở dốc từng ngụm lớn, hơi thở dồn dập ngọn lửa du͙© vọиɠ xa lạ bị nam nhân khıêυ khí©h bùng lên làm cho toàn thân nóng rang chật vật, lộ ra vẻ mặt ngọt ngào, rồi lại tiết lộ ra một tia da^ʍ mị. Hai loại tính cách mâu thuẫn, ở trên người nàng lại kết hợp một cách hoàn hảo, tản mát ra vừa gợi cảm vừa thuần khiết.

"Bộ dạng nàng như vậy... Là đang trêu chọc ta sao?" Hạ Hầu Khâm cảm thấy bụng của mình giờ phút này đang bị một ngọn lửa mạnh hừng hực thiêu đốt lên, miệng đắng lưỡi khô cảm giác để cho hắn giật xuống tiết khố mỏng của Nam Sơ Hạ, cắm vào giữa hai chân thon dài chặt chẽ của nàng, dưới bàn tay nhẹ nhàng ma sát mà xúc cảm da thịt mềm nhẵn.

"Vương Gia..." Cảm thấy nơi tư mật của mình bị một người nam nhân xâm phạm, Nam Sơ Hạ chợt khôi phục thần trí, lại bắt đầu giằng co.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm đau nàng. Nương tử, ta nói rồi đời này ta chỉ cần nàng, mà ta cũng chỉ thuộc về nàng, đây không phải là nói dối, là ta chân thành."

Đây là lần đầu tiên có một nam nhân thề thốt với giọng điệu uy nghiêm và trìu mến như vậy, chỉ cần nhìn vào bề ngoài tuấn mỹ của hắn là có thể khiến cho vô số khuê tú, thiên kim tiểu thư theo đuổi. Hơn nữa một nam nhân có thân phận tôn quý, thiên chi kiêu tử, kim chi ngọc diệp sẽ thích một người không có bối cảnh như vậy, cho dù dáng ngoài cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là thanh tú giai nhân khiến cho Nam Sơ Hạ giật mình trợn to hai mắt, gương mặt tròn của nàng đỏ bừng.

"Vương Gia... Tay của ngài... Tốt... Thật xấu hổ..." Nam Sơ Hạ cắn môi nhìn Hạ Hầu Khâm, không biết nên mở miệng như thế nào mới có thể khiến hắn rút bàn tay bên trong đùi.

Nhìn vẻ mặt nàng do dự, Hạ Hầu Khâm cố ý xuyên tạc, đứng dậy cởi bỏ y phục của mình, lộ ra bả vai quấn băng vải trắng.

"Vương Gia, bả vai người đang bị thương..."

Vẻ mặt của Hạ Hầu Khâm vẫn như cũ không thay đổi, chân mày cũng không có mặt nhăn hạ xuống, dường như chuyện bị thương vô cùng hời hợt, "Không sao. Chẳng qua nàng nên biết rằng ta là người bị thương, vì vậy tiếp theo nàng nên nghe lời của ta, nếu không không cẩn thận sẽ khiến ta bị thương nặng hơn." Hạ Hầu Khâm lộ ra một nụ cười tà ác.

"Còn nữa, ta rất không thích lúc chúng ta ở cùng nhau, nàng mở miệng gọi ta là Vương gia." Người nam nhân ngực trần chỉ còn mặc chiếc quần, lộ ra cơ bắp cường tráng, không chút nào xấu hổ trở lại trên giường, tiếp tục che nửa người trên Nam Sơ Hạ.

Nam Sơ Hạ nhìn thấy cơ ngực cường tráng của hắn, gương mặt không khỏi lần nữa nhanh chóng đỏ bừng, tầm mắt lập tức chỉ dám theo dõi gương mặt của hắn, chỉ sợ mình nhìn sẽ nhìn thấy cảnh đẹp làm cho nàng thẹn thùng.

Khuôn ngực rộng rãi cùng làn da màu mật ong của người nam nhân này liên tục không ngừng tản ra vẻ đẹp nam tính độc nhất vô nhị. "Này... Vậy nên gọi ngài là gì?" Nàng khó khăn nuốt ngụm nước miếng.

"Đứa ngốc, ta thích nàng gọi ta là Thất Lang." Hạ Hầu Khâm thấp giọng lẩm bẩm bên tai Nam Sơ Hạ, khí nóng phun bên tai nàng cũng phun vào trong tim.

"Gọi ta một tiếng." Nam nhân dịu dàng dỗ dành, khuôn mặt tuấn tú ôn nhu lộ ra sự bá đạo.

"Thất... Thất Lang?" Nam Sơ Hạ rụt rè hét lên, với giọng nói mỏng manh run rẩy, đôi mắt mơ màng ướŧ áŧ chớp chớp, với vẻ ngây thơ và đáng yêu khó tả.

"Gọi rất dễ nghe, vì vậy nàng sẽ được ta khích lệ một chút." Nói xong, bộ ngực trần trụi của nam nhân áp về phía nàng, cánh môi mềm mại lập tức bị hắn ngậm chặt, lần nữa biến thành mỹ thực của hắn, trong lúc hôn, bàn tay to lớn của nam nhân mở ra hai chân đang kẹp chặt, tiến vào giữa hai chân mềm mại.

Bàn tay to bằng kén mỏng bao phủ vùng tam giác huyền bí không có lông của Nam Sơ Hạ, nhẹ nhàng chạm vào hoa hạch non nớt.

"A..." Nam Sơ Hạ ngửa cổ thét chói tai, kɧoáı ©ảʍ xa lạ tiếp xúc nhanh chóng lại nóng khiến đầu óc nàng rối bời.

"Thoải mái không?" Ngón tay thon dài của Hạ Hầu Khâm vỗ về chơi đùa cánh hoa non mềm của nàng, thỉnh thoảng vươn ra ngón trỏ nhẹ nhàng thăm dò vào tiểu huyệt đang đóng chặt.

"Không... Không nên... Không nên đυ.ng nơi đó." Nơi tư mật mà nàng còn chưa từng chạm qua bị trêu đùa như vậy, Nam Sơ Hạ không chịu nổi kí©h thí©ɧ, lắc đầu liên tục thét chói tai cầu khẩn.

"Suỵt, đừng sợ, nơi này là có thể làm cho ta và nàng sung sướиɠ." Hạ Hầu Khâm mặc kệ thỉnh cầu của nàng, không vội vàng xoay ngón tay thon dài trong tiểu huyệt mềm mại ướŧ áŧ. Cơ thể của Nam Sơ Hạ nhạy cảm ngậm chặt lấy ngón tay của hắn, mang đến cho hắn một cảm giác tuyệt vời không thể tả.

"Chẳng qua ta chỉ mới làm vài cái thôi, nương tử nàng đã ướt rồi. Xem ra nàng rất yêu thích ta nên mới như vậy." Nam Sơ Cánh hoa hạ thể mềm mại chỉ mới bị hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mấy cái, liền nhịn không được dần dần đã tuôn ra ngọc lộ trong suốt, để cho tâm tình Hạ Hầu Khâm trở nên tốt hơn, hắn không nhịn được vừa gia nhập một ngón tay, bỡn cợt nàng xinh đẹp. Mỗi một lần khuấy cũng kéo ra một ít mỵ thịt màu hồng, giống như đóa hoa đẹp mà ngượng ngùng, khép khép mở mở, hợp hợp mở mang, hình ảnh da^ʍ mỹ để cho hắn muốn phun dục huyết.

"Không có... Không có... Ưʍ..." Nam Sơ Hạ lắc đầu liên tục, ngượng ngùng khó tả. Nhưng mà cảm giác thân thể được càng ngày càng nóng, bên trong nhạy cảm mang theo ngón tay của nam nhân, mỗi lần ma sát rất nhỏ cũng có thể để cho thân thể của nàng theo đó mà nhẹ nhàng run sợ. Cho dù nàng không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết chuyện như vậy hẳn là cực kỳ ngượng ngùng, nhưng vì sao nàng lại sẽ vì lần này mà thẹn thùng. Nàng như vậy có phải không biết chừng mực không?

"Vương... Vương Gia..."

Nàng mới nói xong ba chữ, ngón tay của Hạ Hầu Khâm đột nhiên nhanh chóng ra vào, làm cho nàng cũng không cách nào nói tiếp, không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người.

"Nàng mới gọi ta là gì?"

"Vương Gia... ! A... Thất Lang... Thất Lang..." Động tác càng ngày càng kịch liệt để cho người chưa trải sự đời như nàng khóe mắt tràn ra nước mắt trong suốt và thở gấp liên tục .

"Nhớ kỹ, sau này nàng mà gọi sai cũng sẽ không dễ dàng tha cho nàng." Lời nói Hạ Hầu Khâm mang theo uy hϊếp, thỏa mãn cúi đầu liếʍ đi nước mắt ở khóe mắt của Nam Sơ Hạ, tay trái tiếp tục vỗ về chơi đùa hoa huyệt của nàng, còn thỉnh thoảng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vân vê hạt châu nho nhỏ xinh đẹp trên mặt cánh hoa.

"A... Không nên... Thất Lang... Không nên... !" Hạt châu mẫn cảm nhất bị trêu chọc, Nam Sơ Hạ như bị điện giật, cả người run rẩy, cảm giác từng đợt tê dại không ngừng đánh tới. Nàng cuồng loạn giãy dụa thân thể mềm mại, muốn né ra kí©h thí©ɧ điên cuồng và hành hạ sắc dục này.

Hạ Hầu Khâm đưa tay kéo xuống tiết khố trên người mình, bắt được tay nhỏ bé của Nam Sơ Hạ, dẫn dắt nàng cầm côn ŧᏂịŧ của mình đã sớm dựng cao sắp đυ.ng vào bụng.