Chương 3: Con Sói Ăn Con Thỏ

Lúc này, Đỗ Phong Nam cũng vừa trở lại căn phòng. Vừa bước vào bên trong, một cỗ hương thơm nhàn nhạt lập tức ập vào mũi.

Chết tiệt, chuyện gì thế này, trong phòng này sao lại có mùi xuân dược. Đỗ Phong Nam dựa vào tường, hai tay day day mi tâm. Xoay người, anh định bước ra khỏi phòng thì phía sau.

“Đứng lại, tên biếи ŧɦái kia !” Bối Ngọc Nhi khuôn mặt đầy tức giận gọi Đỗ Phong Nam.

“Bối Ngọc Nhi ? Sao cô lại ở đây?” Anh trợn mắt lên nhìn chằm chằm cô.

Cô thoáng cau mày, nhìn anh cười lạnh. " Ha… nếu không phải là tôi anh còn tưởng là ai?"

Cô túm áo anh, hét lên, " Tôi cảnh cáo anh, tránh xa chị Tuệ Minh của tôi ra một chút, nếu không…

Đỗ Phong Nam tức giận, đẩy mạnh cô ra, khốn kiếp, người anh bắt đầu thấy khó chịu vì xuân dược. Anh gằn lên, " “Nếu không thì sao? Nói thử xem…”

Cô bị anh đẩy ra, thở gấp, cả người khó chịu, “mẹ nó, căn phòng này sao lại nóng như thế?” Vẫn chưa quên chuyện ban nãy, cô một lần nữa lại túm cánh tay của anh, " anh dám động tay với phụ nữ?"

Anh mất hết kiên nhẫn, " Mẹ kiếp, cô đừng phí lời." Dứt lời nắm đấm của anh bay sượt qua mặt cô, đấm mạnh vào tường, mu bàn tay rớm máu. " Tôi không muốn ra tay với phụ nữ, cô đừng có ép tôi."

Nói xong, anh xoay người định rời khỏi, đầu óc thoáng mơ hồ lẩm bẩm" Không thể ở đây thêm được nữa, phải đi ngay lập tức."

Bỗng nhiên, từ phía sau, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy vòng eo của anh, Bối Ngọc Nhi ánh mắt mơ hồ, giọng khản đặc, “giúp tôi.”

Anh xoay người lại, " cô, cô," mắt anh cũng mơ hồ, nhìn không rõ thân ảnh trước mặt, cả thân thể đều phản ứng với thân thể trước mặt. Không do dự, anh vòng hai tay ôm lấy cô.

Bị anh ôm ngược trở lại, Bối Ngọc Nhi khẽ giật mình, ‘’ A…anh muốn làm gì?"

Đỗ Phong Nam lúc này nào quản nữa, anh ghé sát vào tai cô, thều thào, " Làm gì? Em nói xem tôi muốn làm gì?"

“Anh dám làm gì? …tôi sẽ…tôi sẽ…” Bối Ngọc Nhi cố đẩy anh ra.

Anh cười gian manh, tình ý nồng đượm trong mắt. “Thế nào? Em sợ rồi, muốn chạy sao? Rất tiếc, muộn rồi.”

Cô bị anh bế bỗng lên giường, Tác dụng của thuốc khiến anh mất kiềm chế.

Bối Ngọc Nhi kinh hãi, " Này, anh tỉnh táo lại đi, Đỗ Phong Nam, anh…anh điên rồi, anh có biết bản thân mình đang làm gì không?"

Một tay anh giữ chặt eo cô, tay còn lại trượt hết thân thể cô, anh cười, " Em nói xem? Cô nhóc, nhiều lần em gây chuyện với tôi, xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ khiến em phải hối hận về hành vi của em."

“Anh…A…đồ khốn, anh đi chết đi, huhu…tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi…”

Anh cười đến vui vẻ, " Tha cho em…muộn rồi."

Và sau đó, dĩ nhiên là, con thỏ trắng đã bị con sói xám ăn sạch sẽ.



Sáng hôm sau.

Vừa mở mắt, Đỗ Phong Nam nhíu chặt hai chân mày khi nghe âm thanh tách tách của điện thoại. Là cô đang chụp hình anh, không là chụp ảnh giường chiếu của hai người.

“Bối Ngọc Nhi, cô làm gì vậy?” Anh đưa tay định chụp lấy điện thoại trong tay cô, lại bị cô tránh đi.

Thật nhanh, cô khoác chiếc áo ngủ lên người, tuột xuống giường, trong đầu mắng chửi vạn lần. " Bà nó, lần đầu của tôi, bị anh cướp mất, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh."

Hua hua chiếc điện thoại trong tay, cô nói " tôi muốn làm gì sao? Tôi đây chỉ muốn lưu lại điểm yếu của anh thôi."

“Cô…!!” Anh tức đến bốc khói, cô gái này sao lại vô sỉ như thế chứ ? Cô là phụ nữ, không sợ thiệt hay sao mà còn muốn uy hϊếp anh. Cố nén giận anh nói :

" Nói đi, cô muốn làm gì?"

Cô nhìn anh, bộ dạng nghiêm túc, " Đỗ tổng, nếu không muốn tôi tung những bức hình này ra ngoài, thì anh phải đồng ý với tôi ba điều kiện."

“Điều kiện gì?” Anh hừ lạnh.

“Thứ nhất, chuyện này, anh không thể nói ra, thứ hai, anh không được quấy rầy đến chị họ Cố Tuệ Minh của tôi nữa, cuối cùng, anh không được báo thù cũng như phong sát tôi.” Cô điềm tĩnh mà nói. Một chút sợ hãi cũng không có.

Anh nghe cô nói xong, cười khẩy một cái, " Được, tôi đồng ý với cô, nhưng mà, "

“Nhưng mà cái gì hả?” Cô liếc anh, vẻ mặt đầy nghi ngờ mà hỏi.

Anh cười, rồi tiếp lời. " Bối Ngọc Nhi, cô đừng tưởng, cô làm thế này, thì tôi sợ cô. Nhìn xem, cô xinh đẹp thế kia, lại quyễn rũ mê người…So ra, là tôi hời rồi."

Cô mắng anh, " Không biết Liêm sỉ."

Anh nhìn cô cười, rõ ràng rất đắc ý, lòng tự nhủ, " Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, cô nhóc đáng ghét này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cô biết tay."

Ánh mắt cô cũng tóe lửa nhìn anh, như muốn cảnh cáo, thách thức anh, " Chị đây, sợ anh chắc, tới đi, ai sợ ai, còn chưa biết đâu."

Nói xong, cô mặc lại đồ, rồi đi khỏi phòng, để mặc cho Đỗ Phong Nam lặng nhìn theo bóng lưng cô đến khi khuất dần.

Anh cười một mình, " nhóc con, tất cả, chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

Kể ra, Bối Ngọc Nhi kia cũng không tệ lắm…

Anh thấy có hứng thú rồi…