Chương 2: Trúng Xuân Dược

***

Ba ngày sau. Công Ty Giải Trí Tịnh Thiên.

Buổi tối hôm nay, Đỗ Phong Nam tổ chức một bữa tiệc kỉ niệm 10 năm thành lập giải trí Tịnh Thiên. Ngôi sao các nơi được mời tới tụ họp.

Vậy mà trên báo lá cải lại phóng đại thành, " Hậu Cung Đỗ Phong Nam" tập hợp mập ốm xấu đẹp đều có. Đúng là nhà báo nói láo ăn tiền mà.

Trong sảnh chính, Đỗ Phong Nam đã chờ Cố Tuệ Minh rất lâu, vừa thấy cô đến, anh nở một nụ cười rồi nói.

“Cố Ảnh Hậu, chờ đợi đã lâu. Cô suy nghĩ thế nào rồi.”

Cố Tuệ Minh nhìn Đỗ Phong Nam, cô trầm tư một lúc liền nói. “Đỗ Tổng, anh đã có ý bồi dưỡng tôi, tôi cũng không thể không biết điều, chỉ là…” Cố Tuệ Minh ngập ngừng.

"Chỉ là cái gì? " Đỗ Phong Nam lên tiếng hỏi.

Cố Tuệ Minh thở dài, cô chậm rãi nói.

“Đỗ Tổng, thật ra tôi cũng rất thích Tịnh Thiên, chỉ là cô em họ Bối Ngọc Nhi của tôi một mình ở lại Hoàng Diệp, tôi có chút không an tâm…”

Đỗ Phong Nam nghe Cố Tuệ Minh nói, anh bật cười, liền sảng khoái mà nói…

“Cố Ảnh Hậu, cô yên tâm, chuyện này không thành vấn đề, Ngọc Nhi nếu nguyện ý nhảy, Tịnh Thiên đương nhiên chào đón cô ấy.”

" Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ chứ?" Đỗ Phong Nam đưa bàn tay thon dài về phía Cố Tuệ Minh.

“Được, tôi tin anh, hợp tác vui vẻ.” Cố Tuệ Minh bắt tay thân thiện với Đỗ Phong Nam

Bộp! Hai bàn tay của hai người lập tức bị Bối Ngọc Nhi giật ra. Cô đứng trước mặt Đỗ Phong Nam, nhìn anh nheo mắt rồi nói. “Đỗ Tổng, trùng hợp quá, tự dưng lại được gặp tôi nữa nhỉ?”

Đỗ Phong Nam cau mày nhìn Bối Ngọc Nhi, “chết tiệt lại là cô ta, luôn phá đám anh,” anh giận dữ bắt lấy cánh tay của cô, gằn lên :

" Bối Ngọc Nhi, cô muốn gì? Chuyện trước đây ở lễ ra mắt, là cô đυ.ng trúng tôi, hai hôm trước ở phim trường, cô cũng gián đoạn chúng tôi, tối nay cô lại nói chen vào, cô có ý gì…"

“Hứ, tôi thích làm như vậy đấy? Chị đây sợ anh chắc, anh có ngon đánh tôi xem…” Bối Ngọc Nhi kênh mặt lên thách thức Đỗ Phong Nam.

Anh tức đến muốn trào máu…" Cô…cô…"

Đúng lúc này, MC trên sân khấu liền cất tiếng. Tiếp theo, xin mời Tổng Giám Đốc Tịnh Thiên lên sân khấu phát biểu.

Khốn kiếp, anh giật mạnh tay cô ra, ánh mắt lườm cô như muốn gϊếŧ người, rồi quay lưng đi lên sân khấu.

Trong lòng vẫn tức điên, thầm mắng, " Bối Y Y, tôi nhịn cô lần cuối cùng, hứ, cho dù cô có cố gắng đến mức nào, thì cô đều không thể ngăn cản tôi, đêm nay chiếm được Cố Tuệ Minh."



Hành Lang Hội Trường.

Bối Ngọc Nhi đi từ nhà vệ sinh ra, cô ôm bụng, mặt nhăn nhó, miệng mắng chửi, " con bà nó, thiệt khó chịu quá, nếu mà còn bị tào tháo rượt nữa, chắc hư thoát luôn quá." Cô nhớ là tối nay cô đâu có ăn thứ gì đâu chứ?

Đang còn chưa biết phải làm sao, chợt cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông. Là hai nhân viên trợ lý của Đỗ Phong Nam thì phải.

Một người tên Lý Minh lên tiếng, “này, đợi Cố Tuệ Minh kia ngấm rượu xong, liền đưa cô ta đến phòng…” nói đến đây, Lý Minh im một lúc lại hỏi.

“Mà đồ đã chuẩn bị xong cả chưa, số phòng là bao nhiêu thế?”

Người đàn ông còn lại tên Thiếu Khâm cười lớn, khoát vai bạn mình, anh ta hào hứng nói, “yên tâm đi, chuẩn bị ổn thỏa hết rồi, số phòng là 1205…”

Anh chép miệng nói tiếp, giọng điệu đầy phấn khởi…“Chậc chậc…cậu tin tôi đi, đảm bảo tối nay, Đỗ Tổng sẽ được ôm mĩ nhân về.”

Hai người đàn ông to nhỏ với nhau, bị Bối Ngọc Nhi nghe rõ mồn một, không sót một chữ, “đúng là chó má, muốn làm hại chị họ của cô sao? Nhất định không thể để chị ấy gặp nguy hiểm.” Nghĩ đoạn cô chạy nhanh vào hội trường để tìm Cố Tuệ Minh, mà cuộc nói chuyện kia của Lý Minh và Thiếu Khâm, phần quan trọng ở phía sau, cô đã vô tình bỏ qua.

Hai người đàn ông vẫn hào hứng nói. Lý Minh hỏi, mặt đây ái ngại,

“Này, sao cậu liều thế? Đỗ Tổng chúng ta, chẳng qua xắp sếp căn phòng đó là chỉ muốn nói chuyện riêng với Cố Tuệ Minh thôi, cậu lại dám bỏ thêm xông hương xuân dược đặc biệt vào trong đó, không sợ bị mắng sao?”

Thiếu Khâm nhìn Lý Minh, anh đắc ý nói, “sợ cái gì chứ? Đợi mọi chuyện xong xuôi, không khéo Boss lại khen tôi không kịp luôn ấy.”

Trong hội trường, Bối Ngọc Nhi gặp Cố Tuệ Minh, lúc này Cố Tuệ Minh dường như ngà ngà say, vì cô được rất nhiều người mời rượu.

“Chị họ, chậm chút, em dìu chị về phòng của em.” Bối Ngọc Nhi thở không ra hơi vì mệt.

“Ai…đây không phải phòng của chị nha…phòng của chị là 1205 mà…” Cố Tuệ Minh xua xua tay nói.

Bối Ngọc Nhi mặc kệ Cố Tuệ Minh phản ứng, cô kéo chị họ của mình vào trong phòng rồi nói. Không, đây mới là phòng của chị đó. Để Cố Tuệ Minh lên giường nằm xong đâu đó. Cô xoay người đi ra ngoài, miệng cười lạnh, “Đỗ Phong Nam, dám có ý xấu với chị của tôi, để xem bà đây xử lí anh thế nào?”

Bối Ngọc Nhi hùng hồn rời khỏi phòng, tiến thẳng đến căn phòng 1205 kia. Cô cũng muốn xem, cái tên tổng tài kia muốn làm cái gì ở trong đó.

Bước tới trước cửa, Bối Ngọc Nhi hơi do dự, " có nên vào không nhỉ?" Suy nghĩ một lúc, cô mở cửa đi vào. Mịa nó, đã làm thì làm đến cùng, phải làm ra ngô ra khoai với cái tên đó mới được.

Vừa bước vào bên trong, cô liền choáng ngợp bởi vẻ xa hoa của căn phòng này. Tất cả đồ dùng tiện nghi đếu là loại bậc nhất.

Bối Ngọc Nhi đưa mắt về chiếc giường, trên giường toàn bộ đều là cánh hoa hồng đỏ thắm. Nhìn đến thôi, cô liền sôi máu, “bà nó cái tên biếи ŧɦái kia đúng như cô nghĩ, muốn ăn chị họ của cô, phi…phi…thật là vô sỉ…”

Quan sát hết một lượt, cô đợi một lúc, vẫn không thấy Đỗ Phong Nam về. Chân mày khẽ cau lại, cảm giác hình như người nóng lên thì phải…đầu ong ong… Cô ngửi thấy một cỗ hương thơm nhàn nhạt chạy vào mũi mình…mùi hương kia rõ dễ ngửi, nhưng là càng hít phải, cơ thể lại càng nóng bừng, cổ họng lại khô khốc…

Bối Ngọc Nhi tiến vội đến cánh cửa, nghiến răng mà chửi, “khốn kiếp, lại dám để xuân dược trong phòng nữa, Đỗ Phong Nam, tên cẩu nhà anh, chị đây mà tóm được anh liền cho anh biết tay.”

Cả người Bối Ngọc Nhi trúng mê hương của xuân dược, cô khó chịu, hai chân vô lực nhấc không lên, cánh cửa rõ ràng ngay trước mắt, thế mà còn vài bước thôi cô lại không thể đi tới…

Xong rồi, Bối Ngọc Nhi cố giữ vững trạng thái bình thường, để nếu như Đỗ Phong Nam kia có trở lại, thì cô cũng có thể tùy cơ ứng biến…

Nhưng mà ta nói, đã trúng xuân dược, thì sao có thể chống cự…cái gì gọi là nhất thời thông minh, khôn ba năm, dại một giờ, có lẽ cô bây giờ đã nghiệm ra rồi…