Chương 4: Cô Nhóc Đáng Ghét

Từ đêm hôm đó, đã hai ngày trôi qua.

Công Ty giải trí Tịnh Thiên.

Trước cửa thang máy, Bối Ngọc Nhi cùng Trần Thẩm, quản lý của cô đang chuẩn bị bước vào trong, đến văn phòng thăm Cố Tuệ Minh.

Ting !

Thang máy vừa mở ra, cô không ngờ lại gặp được Đỗ Phong Nam ở bên trong thang máy một lần nữa. Còn có trợ lý của anh đi cùng.

Cả anh và cô lại lần nữa chạm mặt, cả hai đều trong lòng mắng chửi, " Khốn thật, thế mà lại đυ.ng phải cô ta/anh ta."

Ngay lập tức, trong đầu cả hai những hình ảnh thân mật tối hôm đó lại hiện lên. Cả hai người đều bất giác xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác, lại không hẹn mà cùng nhau suy nghĩ trong đầu.

" Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện đó với người đàn ông/ người phụ nữ này chứ?"

Hai người không tự chủ quay lại nhìn nhau, Anh nhìn cô, " em lên lầu?"

Bối Ngọc Nhi hất mặt lên kênh kiệu, " đương nhiên rồi."

Bốn người đứng trong thang máy, Trần Thẩm mới lên tiếng xua đi không khí trầm mặc. " Thật là trùng hợp, lại gặp được Đỗ tổng ở đây, vị này là?"

Trần Thẩm vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía trợ lý của Đỗ Phong Nam.

Thật nhanh, anh ra hiệu cho trợ lý của mình, người kia liền lên tiếng giới thiệu. " Xin chào hai vị, tôi là Lý Minh, trợ lý của Đỗ Tổng.

Lúc này, nhìn đến Lý Minh, Đỗ Phong Nam mới nghiêm giọng nhắc nhở, " Thiếu Khâm kia, thật không biết điều, làm vài chuyện, đạp trúng giới hạn cuối cùng của tôi, tôi đã đổi anh ta rồi. Lý Minh, cậu nên nhớ lấy, làm ngườ không thể tự cho mình là thông minh…"

Lý Minh cúi đầu, xấu hổ…" vâng, tôi biết rồi, thưa Đỗ Tổng."

Lý Minh toát mồ hôi lưng, Thật nguy hiểm mà, hên là cái chuyện kia, anh không có bắt tay cùng Thiếu Khâm, bằng không, mất luôn cái chức quèn này luôn rồi.

Bối Ngọc Nhi thấy một màn nhắc nhở của anh, cô đưa mắt lườm anh một cái rồi quay đi, lòng cô lại mắng chửi anh vạn lần. " Đúng là nhìn không quen, cái dáng vẻ ra oai của tên này mà…đáng ghét."

Đỗ Phong Nam quay sang Trần Thẩm, thân thiện hỏi.

" Cô Trần, sao mới sáng sớm đã đến đây rồi…"

Trần Thẩm cười cười, " À…tôi cùng Ngọc Nhi đến đây, cốt để thăm Cố Tuệ Minh, xem cô ấy làm việc thế nào đó mà."

" Thăm Cố Ảnh Hậu sao?" Anh hơi ngạc nhiên, khiêu mi hỏi. Sau đó nhìn qua Bối Ngọc Nhi, “quan hệ chị em hai người cũng tốt quá nhỉ?”

Cô đắc ý nhìn anh, " Đương nhiên, dù sao cũng là chị gái của tôi, chúng tôi thân thiết, can gì đến anh nha." Bối Ngọc Nhi vừa nói, vừa vui vẻ, giọng điệu vô cùng khoe khoang.

Anh nhìn cô, lắc đầu thở dài, " mẹ ơi, còn tưởng là người yêu luôn đấy, cứ làm quá lên."



Thang máy lại một lần nữa mở ra.

Lý Minh lên tiếng, " Đỗ tổng, chúng ta đến rồi."

Đỗ Phong Nam không đi ra khỏi thang máy, anh chỉ lạnh nhạt nói, " Lý Minh, cậu đến văn phòng trước đi."

Lý Minh rời đi.

Anh mới quay sang nhìn cô, mắt đầy ý cười, " Ngọc Nhi à, đột nhiên tôi lại muốn cùng cô, đi thăm Cố ảnh hậu đó."

Cô bất giác cau mày lớn tiếng, " Anh muốn làm gì?"

Anh khoăn tay trước ngực, đầy đắc ý nói, " Cái gì mà muốn làm gì, tôi là ông chủ của Tịnh Thiên, tôi đến xem trạng thái làm việc của nhân viên, chả lẽ không được sao?"

Trước khi ra khỏi cửa thang máy, anh liền tiếp lời, " Bối Ngọc Nhi, trước mặt Cố Tuệ Minh, tốt nhất cô đừng có làm ra cái vẻ mặt kia, không khéo cô ấy lại bị cô dọa sợ đó."

“A…tức quá,” Cô nghiến răng trèo trẹo. " cái tên khốn này, đúng là muốn chết mà…"



Phòng thu âm.

Cố Tuệ Minh đang tập trung, cố hoàn thành đoạn cuối của bản nhạc cho xong.

Cạch…cạch…

Đỗ Phong Nam còn chưa kịp bước vào, thì áo anh đã bị một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn, kéo anh quay trở lại.

Là Bối Ngọc Nhi, cô đang ở sau lưng anh, " Đợi đã "

" Em làm gì vậy hả?" Anh nghiêm túc hỏi.

Cô vẫn không buông tay anh, độ lì lợm của cô, khiến anh cau mày, lạnh giọng quát, " em bị bệnh à, mau thả tay tôi ra."

Nhưng mà, Bối Ngọc Nhi cô là ai chứ? Bản tính cô vốn ngang ngược, nếu đã muốn làm gì, thì phải làm cho bằng được.

Không do dự, cô đưa cả hai tay để ôm chặt anh lại.

Bị cô ôm bất ngờ, bất giác, cả thân thể cứng đờ, không phản ứng. Thật lâu mới thốt nên lời, "Cô làm gì vậy, cô điên sao? Mau buông tay ra. "

Cô cười lạnh, " Ha, là anh điên thì có á, đúng không Đỗ tổng."

Anh mặt đầy tức giận, " Tôi điên cái gì? Ngược lại tôi nói cô đó, ở đây là công ty, đừng có hở một cái là lại sáp vào người tôi, Cố Tuệ Minh kia, tôi không có ý gì với cô ấy cả, chỉ có cấp trên và cấp dưới thôi. Cô thả tay ra, cứ ôm tôi như thế, cô muốn mọi người đều thấy sao?"

Cô sôi máu trong người, " Khốn kiếp, anh tưởng bà bà đây thích anh chắc, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám có ý đồ gì với chị họ tôi, tôi sẽ…nói đến đây, cô lôi điện thoại từ trong túi xách ra, mở ngay ảnh nóng của hai người lên, Đỗ Phong Nam vừa nhìn thấy liền đen mặt.

" Haha, anh cứ liệu mà làm cho tôi đi nha…" Cô đắc ý mà nói.

Đỗ Phong Nam thoáng nhíu mày, " Thật tức chết anh, cái cô nhóc đáng ghét này…"

“Haizz…bỏ đi, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Anh gỡ hai tay của cô ra, xoay người rời đi.

Cô cười vô cùng hả hê…đưa bàn tay nhỏ trắng lên vẫy vẫy…" Đỗ Tổng, anh đi thong thả nhé."

Sau đó cô xoay người đi vào phòng thu âm, thì anh bất giác quay lại, anh chỉ nhìn được bóng lưng của cô…

" Hứ ! Bối Ngọc Nhi, em cứ chờ đó cho tôi."