Sau buổi tiệc. Đỗ Phong Nam vậy mà lại được người tên Tam Gia mời anh lên du thuyền. Đương nhiên khỏi nghĩ anh cũng biết ý định mời anh lên thuyền chính là của Triệu Linh.
Nếu không phải vì thầu mảnh đất kia để mở rộng Tịnh Thiên sau này, anh còn lâu mới nhận lời của Tam Gia để lên du thuyện của ông ta.
Tam Gia ngồi bên kia sofa cùng một cô người mẫu rất xinh đẹp, phía bên này, Đỗ Phong Nam và Triệu Linh ngồi, nhưng anh lại giãn ra một khoảng cách rất xa so với Triệu Lịn. Anh hiện tại thật sự không muốn có bất kỳ liên quan gì đến thiên kim họ Triệu kia.
Tam Gia lên tiếng hỏi: “Triệu Linh, không biết, em và Đỗ tổng quen biết thế nào? Sao tôi chưa từng nghe em nhắc đến?”
Triệu Linh nhìn đến khoảng cách mà Đỗ Phong Nam giãn ra với mình, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ cười đáp: “À, trước đây, em làm vài chuyện có lỗi với Phong Nam, muốn xin lỗi anh ấy, nhưng mà lúc đó lại ngay cả anh ấy cũng không tìm thấy.”
Cô ta quay sang cười rất ngọt với Tam Gia, cảm ơn: “Hôm nay, nhờ có Tam Gia, mới khiến em có cơ hội được gặp lại Phong Nam một lần.”
Miệng thì nói thế, trong đầu Triệu Linh lại không ngừng mà nghĩ, “Cho nên lần này, mình tuyệt đối phải trói anh ấy lại bên mình, nơi nào cũng đừng hòng đi được.” Nhịp điệu suy nghĩ của cô ta được tác động theo từng nhịp sóng sánh của màu đỏ rượu vang bên trong ly rượu trên tay.
Thái độ của cô ta vô cùng hào hứng, đắc ý.
Đỗ Phong Nam phiền chán, anh đưa tay nhấc ly rượu, thái độ không mặn không nhạt, chỉ đáp, “Cũng chả có gì đâu, chẳng qua trước kia tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện, hôm nay thật đa tạ thư mời của Triệu thiên kim rồi.” Thái độ của Đỗ Phong Nam vô cùng xa cách.
Anh không thích cái dáng vẻ như ta đây của Triệu Linh. Đặc biệt không thích.
Tam Gia rõ ràng nhận ra được không khí đặc mùi thuốc súng giữa Đỗ Phong Nam và Triệu Linh, ông ta cười xòa, tay ôm mĩ nhân vào lòng, lên tiếng hòa giải, “Đúng vậy, đúng vậy, người trẻ tuổi ai chẳng có lúc bồng bột chứ, nào nào, uống một ly, uống một ly, uống rồi thì thật hòa hợp.”
Đỗ Phong Nam nhẫn nại hết sức, anh nâng ly cùng với Tam Gia, nói: “Lần này đến tiệc rượu, vốn là muốn tìm Tam Gia thảo luận chuyện miếng đất, gặp Triệu Thiên kim đây đúng là bất ngờ thật đấy.”
Tam Gia ngừng lại, sau đó lại cười, “À à, miếng đất đó hả. Cậu yên tâm, bạn của Triệu Linh thì cũng chính là bạn của Tam Gia tôi đây, nhân tình này của Đỗ tổng, tôi cho cậu rồi.”
“Vậy thì đa tạ, mong hợp tác tốt đẹp.” Đỗ Phong Nam nâng ly một lần nữa.
Ai ngờ, Triệu Linh một nước lấn tới, muốn bá cổ ôm vai Đỗ Phong Nam, “Vậy thì Phong Nam à, anh phải cảm ơn Tam Gia thật nhiều đó nha.”
Đỗ Phong Nam phản ứng khá nhanh, anh vội đứng dậy, một chút cũng không để cho Triệu Linh đυ.ng vào người anh. “Triệu Linh, cô đừng tùy tiện như vậy.”
Sắc mặt của Đỗ Phong Nam lạnh đi, anh nhịn, nhưng điều gì cũng phải có giới hạn.
Triệu Linh bị từ chối cử chỉ thân mật của bản thân, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ta cười gượng gạo, “Phong Nam, lần này anh nợ tôi một nhân tình lớn rồi đấy, sao hả định trả công cho tôi thế nào đây, Triệu Linh tôi mong chờ đó.”
Đỗ Phong Nam sắc mặt băng lãnh, không vui nhìn Tam Gia, lại nhìn Triệu Linh, không mặn không nhạt nói: “Triệu Linh, tôi nghĩ chuyện hợp tác giữa tôi và Tam Gia, vốn chẳng liên quan gì đến cô cả, nên tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải trả ơn cho cô. Hôm nay tôi uống nhiều rồi, không muốn bồi ai cả.”
Đoạn anh nói với Tam Gia, “Tam Gia, nhân tình của ông, Đỗ Phong Nam tôi ghi nhận trước, sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi liền giúp không từ.”
Dứt lời, Đỗ Phong Nam lạnh lùng rời đi, cho dù là nửa ánh nhìn, anh cũng không bố thí cho Triệu Linh. Mà Tam Gia bên này, cũng chẳng thể cưỡng ép anh ở lại.
Triệu Linh nhìn theo bóng dáng Đỗ Phong Nam, trong lòng vừa hụt hẫng vừa tức giận, “Đỗ Phong Nam à Đỗ Phong Nam, bao năm rồi, mà anh vẫn vậy không hề thay đổi.”
Hai mươi tuổi, anh nói đi là đi, y như lúc này vậy, đúng là vô tình.
Cô ta nghĩ một lúc, liền lấy điện thoại gọi cho một người, “Thế nào, chuyện tôi bảo anh làm trước đây, anh làm thế nào rồi?”
Bên kia giọng đàn ông tinh tế vang lên, “Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông.”
“Rất tốt.” Triệu Linh cười lên hứng thú, “Tạm thời đừng manh động, đợi tôi sắp xếp là được.”
…
Đỗ Phong Nam đi khỏi du thuyền, gặp được tài xế đang chờ sẵn ở xe, còn có thư ký của anh vừa đáp chuyến bay lúc nãy theo chỉ thị của anh, Đỗ Phong Nam nói với thư ký: “Tôi và Tam Gia đã đàm phán xong rồi, cậu ở lại đây giải quyết, bây giờ tôi phải ra sân bay gấp.”
Thư ký ngạc nhiên, “Ra…sân bay, Đỗ tổng, anh không về khách sạn nghỉ ngơi trước sao?”
Đỗ Phong Nam mở cửa xe, “Không, tôi muốn đi gặp Tiểu Ngọc Nhi của tôi trước.” Đoạn anh mở cửa xe đi vào, trong lòng bỗng dưng thấp thỏm, nghĩ: “Không biết tại sao, trong lòng lại nhớ Ngọc Nhi rất nhiều.”
Lấy điện thoại ra, anh nhìn đến thông báo cài đặt nhắc nhở của điện thoại, hàng chữ sinh nhật của Ngọc Nhi nhấp nháy không ngừng.
Hiện tại chỉ còn có 6 tiếng là đến sinh nhật của Ngọc Nhi, mình phải về cho kịp! Nghĩ vậy, Đỗ Phong Nam dặn tài xế, “Cậu đặt một vé máy bay nhanh nhất cho tôi.”
Rất nhanh, Đỗ Phong Nam đã lên chuyến bay nhanh nhất đáp đến thành phố, nơi Bối Ngọc Nhi đang quay cảnh đêm.
…
Ở phim trường, cảnh quay cũng vừa kết thúc, Bối Ngọc Nhi vừa hoàn thành cảnh quay cuối. Trang phục cổ trang vẫn còn diện trên người, cô chưa kịp thay ra vì bận nhắn tin với Đỗ Phong Nam.
Đúng lúc này, đoàn làm phim cùng nhau đi tới, người đẩy bánh kem, người cầm hoa, người đốt pháo bông, tất cả cùng hô lên, “Tiểu Ngọc Nhi, chúc mừng sinh nhật em.”
Bối Ngọc Nhi ngây ngốc, rồi mới nhớ, “Đúng là hôm nay là sinh nhật của mình mà.”
Nhắc đến cô lại thấy phiền, vừa nghĩ đến chuyện này, cô liền có chút tức giận, trưa nay, thật không dễ dàng gì mới hạ quyết tâm hỏi xem Đỗ Phong Nam có muốn tham gia tiệc sinh nhật mà Fan tổ chức cho cô hay không, ai ngờ Đỗ Phong Nam lại chỉ có bốn chữ, “Không có thời gian.”
Sau đó mất tích luôn. Mà Bối Ngọc Nhi vì quay phim nên cũng quên luôn sinh nhật của bản thân.
Thật là nếu không phải chị Trần bảo cô duy trì mối lương duyên kim đồng ngọc nữ này, cô còn lâu mới mời anh ta đến sinh nhật.
Nhưng mà bây giờ không có anh ấy ở đây, cũng quá buồn tẻ và tiếc nuối rồi. Bối Ngọc Nhi ảo não nghĩ.
Bỗng nhiên, phía sau cô, một giọng nói trầm ấm vang lên, “tiểu Ngọc Nhi.”
Bối Ngọc Nhi giật mình, quay phắt lại, làn váy lụa của bộ đồ cổ trang trên người vừa khớp xoay một vòng, dáng dấp rõ ràng bất ngờ ngạc nhiên, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Anh Phong Nam!
Cô quay lại, trước mắt cô, từ xa, mọi người dàn hàng ra hai bên, Đỗ Phong Nam dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái xuất hiện với đóa hồng đỏ rực, cực lớn, anh nở nụ cười rất tươi, đi từng bước đến trước mặt Bối Ngọc Nhi.
Đặt bó hồng đỏ vào tay cô gái nhỏ, thanh âm anh ôn nhu đầy cưng chiều, “Tiểu Ngọc Nhi, chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Bối Ngọc Nhi cảm động không thôi, thật bất ngờ. Rõ ràng ban ngày Đỗ Phong Nam nói không có thời gian, vậy mà lúc này, anh lại xuất hiện trước mắt cô.
Là thật, không phải mơ.
Bối Ngọc Nhi lao tới ôm lấy thân hình đẹp đẽ của Đỗ Phong Nam, ôm anh thật chặt, anh cũng ôm cô, ôm rất chặt, một ngày không thấy còn hơn cách nhau ba năm.
Hai người trong lòng thật sự rất nhớ đối phương, mà chỉ có họ hiểu và biết cảm xúc của nhau.
Giờ phút này, ở đây, Đỗ Phong Nam xuất hiện đúng lúc, có lẽ là một niềm vui bất ngờ thật lớn trong ngày sinh nhật của Bối Ngọc Nhi cô rồi…