Chương 8: Cô gái nhân từ, xinh đẹp, tốt bụng!

"Thật vậy sao?"

Mộ Thanh Hoan nhìn Lâm Nhược Khê với ánh mắt đầy mong đợi.

Đối diện với đôi mắt trong veo của bà, Lâm Nhược Khê không thể từ chối được nữa.

"Đó là sự thật, mẹ, con sẽ trở về với mẹ."

Lâm Nhược Khê nắm tay Mộ Thanh Hoan, mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm mắng Lục Cảnh Ngôn...

Biết Lâm Nhược Khê sẽ cùng bọn họ trở về, Mộ Thanh Hoan liền muốn xuất viện, lúc nãy bà ngất đi cũng chỉ vì quá xúc động thôi.

Trở lại Lệ Hoa Viên, nơi Mộ Thanh Hoan thường ở, Lâm Nhược Khê sửng sốt, hóa ra bà Lục không ở trong căn nhà cũ của Lục gia, mà lại ở trong một biệt thự phong cách nông thôn mới mẻ tao nhã như vậy.

Mộ Thanh Hoan lôi kéo Lâm Nhược Khê vào phòng, hoàn toàn không thèm để ý đến Lục Cảnh Ngôn đi phía sau.

Bà đưa Lâm Nhược Khê lên phòng ngủ chính ở tầng hai, mở cửa phòng ra, căn phòng công chúa được trang trí một màu tím mộng ảo hiện ra trong tầm mắt.

Chỉ riêng phòng chứa quần áo đã lớn hơn cả căn hộ của Lâm Nhược Khê.

"An An, những thứ này mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con đấy, tất cả đều làm theo sở thích của con, sau này con sẽ ở đây, bên cạnh là phòng của anh con, có cần gì con cứ nói với nó, con xem qua trước rồi nghỉ ngơi một lát đi, mẹ đi chuẩn bị cơm cho con..."

Sau khi Mộ Thanh Hoan dặn dò xong, bà nhẹ nhàng đóng cửa lại, bà đi xuống lầu còn ngân nga một khúc hát nữa.

Lâm Nhược Khê nhìn đống đồ dùng của nữ sinh chói mắt, vẻ mặt bất lực đổ gục xuống chiếc ghế dài mềm mại, vốn dĩ cô muốn tìm hiểu về mẹ mình từ Mộ Thanh Hoan, nhưng bây bà ấy lúc tỉnh lúc mê, căn bản không thể hỏi được gì.

Cô lại bất đắc dĩ biến thành “An An” trong nổi bàng hoàng, mặc dù lúc đầu cô nghĩ nói dối vì để tốt cho bà ấy, nhưng giờ ngẫm lại thấy thật xấu hổ…

Lâm Nhược Khê cáu kỉnh vò tóc, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy A Bảo đã lâu không gặp, lúc này cũng đang nhìn cô.

Lâm Nhược Khê không khỏi bật cười, đây là tâm linh tương thông sao? Xuất hiện đúng lúc như vậy, nó đúng là một thần hộ mệnh đạt chuẩn mà!

Cô bước tới, ôm A Bảo vào lòng, bực bội hỏi: "A Bảo, bây giờ phải làm sao đây?"

A Bảo ngáp một cái rồi lăn lộn trên đùi cô.

[Tiểu Nhược Nhược, nếu đã tới rồi, thì cứ bình an vô sự mà ở đi! Hãy chăm sóc tốt cho Mộ Thanh Hoan, khi bà ấy khỏi bệnh rồi, tự khắc cô sẽ biết được chuyện của mẹ cô.]

[ Hôm nay tôi tới đây là để nói lời tạm biệt với cô, có lẽ tôi sẽ biến mất một thời gian. Nhớ kỹ, mọi việc đều phải cẩn thận. ]

"Được! Tôi chờ cậu trở về."

A Bảo không trả lời, cứ thế biến mất.

Lâm Nhược Khê bất mãn lẩm bẩm: "Vội vàng thế làm gì chứ? Sợ tôi ăn thịt cậu à!"

Bất quá A Bảo nói không sai, cứ bình an vô sự mà sống vậy, đi thử bước này xem sao.

Cô gác mọi lo lắng qua một bên, lấy điện thoại gửi cho Cố Dao mấy bức ảnh mà cô chụp ở trung tâm thương mại.

"Dao Dao, điều tra giúp tớ người phụ nữ của Lâm Đông Thành, càng nhanh càng tốt!"

Bề ngoài, Cố Dao là quản lý của cô ấy, nhưng thực tế cô ấy là chủ của một công ty thám tử.

Mấy giây sau, Cố Dao gọi đến.

"Tiểu Khê, cậu khỏe không? Lâm Đông Thành có đến làm khó cậu không?"

Giọng Cố Dao không giấu được vẻ lo lắng, Lâm Nhược Khê cảm thấy thật may mắn khi có một người bạn thân như vậy.

"Dao Dao, yên tâm đi, lúc đó tớ trốn vào một góc rồi, bọn họ không nhìn thấy tớ."

Biết cô không sao, giọng Cố Dao mới nhẹ đi.

"Vậy thì tốt, tớ sẽ nhanh chóng sắp xếp người điều tra.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Dao xuống xe trước cửa truyền thông Ngự Phong.

Ngẩng đầu nhìn thấy bốn chữ lớn "Truyền thông Ngự Phong", khuôn mặt cô ấy trầm xuống, sải bước chân dài đi vào…

Đến khu văn phòng trên tầng cao nhất, Cố Dao tức giận xông vào phòng tổng giám đốc, mặc cho thư ký ra sức ngăn cản.

Người đàn ông đang vùi đầu làm việc nghe tiếng động ngẩng đầu lên, ánh mắt phong lưu khiến người ta không nở dời mắt.

Tuy nhiên, Cố Dao không có thời gian để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh ta, hôm nay cô ấy đến đây để thanh toán nợ nần.

"Cố Ngự Phong, đúng không? Chấm dứt hợp đồng đi! Anh dám coi thường nghệ sĩ của tôi." Cố Dao ném mạnh bản hợp đồng xuống bàn, trừng mắt.

Giờ phút này, Cố Ngự Phong ngẩn cả người, nhìn cô gái lửa giận bừng bừng trước mặt, anh ta chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cô Cố, cô là..."

Anh ta bày ra vẻ mặt không hiểu càng khiến Cố Dao càng tức giận hơn, đây là loại người gì? Muốn giả ngu à? Bà đây không thích điều này.

Cố Dao ném điện thoại đến trước mặt anh ta, kiêu ngạo hếch cằm, "Anh tự nhìn đi, đừng giở trò giả ngu với tôi!"

Trên màn hình điện thoại hiển thị giao diện tin nhắn, là tin nhắn do nhóm chương trình "Tiến lên" gửi đến.

"Cô Lâm Nhược Khê, xin mời đến đảo Bắc Minh ở Nam Thành trước thứ Hai. Để đảm bảo hoàn thành tốt hơn cho việc ghi hình chương trình, mong cô vui lòng đến một mình, không đi cùng bất kỳ nhân viên không liên quan nào."

Nghệ sĩ nổi tiếng bây giờ có rất nhiều nhân viên đi theo chăm sóc, thế mà quản lý của chương trình lại bắt Lâm Nhược Khê đến một mình, không được đi cùng nhân viên.

May mắn thay, chiếc điện thoại dùng cho công việc của tiểu Khê là do cô giữ, nếu lỡ như tiểu Khê nhìn thấy tin nhắn này, chắc chắn sẽ thấy rất buồn.

Mặc dù tiểu Khê là một bông hoa nhỏ mới 18 tuổi, nhưng đâu cần phải bắt nạt cô ấy như vậy!

Cố Dao càng nghĩ thì càng tức giận, cô ấy trừng mắt nhìn Cố Ngự Phong một cách hằn học, nở một nụ cười khinh bỉ, "Truyền thông Ngự Phong uy nghiêm như thế hóa ra cũng chỉ là đạo đức giả, dù thế nào đi nữa, Lâm Nhược Khê cũng là vợ của Lục Cảnh Ngôn, anh hạ nhục cô ấy như vậy sao?"

Hạ nhục? Bất công quá mà, nhưng Cố Ngự Phong không mấy quan tâm điều đó, trong lòng anh ta thầm mắng, là ai đã biến cô gái này thành quản lý của chị dâu?

Anh ta nheo mắt lại, một đôi mắt hoa đào lóe lên sáng ngời.

"Cô Cố, cô thực sự hiểu lầm rồi. Tất cả khách mời ghi hình đều nhận được tin nhắn này. Nó không nhắm vào riêng ai cả, "Tiến lên" là một chương trình tạp kỹ đặc biệt, có tính cạnh tranh rất cao, chúng tôi đã chọn Đảo Bắc Minh làm địa điểm ghi hình, tất cả là để đảm bảo buổi ghi hình của chương trình sẽ không gián đoạn."

"Các khách mời sẽ được các chuyên gia hướng dẫn tận tình, mọi người cứ yên tâm về độ an toàn. Trước khi ghi hình chính thức, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi luyện tập trước để đánh giá thể chất của nghệ sĩ, cường độ cũng nằm trong mức có thể kiểm soát được".

"Người quản lý cũng có thể đến đó, nhưng họ phải ở trong khách sạn trên bờ biển, sau buổi ghi hình họ mới có thể đi du thuyền đến phim trường để thăm nghệ sĩ của mình. Tôi hứa, chúng tôi chỉ muốn tạo ra một chương trình giải trí mới mẻ mà thôi."

Những gì anh ấy nói đều rất hợp lý, Cố Dao cũng cảm thấy vậy.

Nhưng ngay cả như vậy, cô ấy cũng không thể thừa nhận hành vi của mình nãy giờ là đang gây rối được, đành phải nuốt ngược viên đạn để bảo vệ mình.

"Cố tổng, trình độ tổ biên tập chương trình của anh cần phải nâng cao hơn, nhắn tin không rõ ràng rất dễ phát sinh tranh chấp, để giảm bớt phiền phức không cần thiết, tôi thực sự đề nghị anh đổi nhân viên khác có năng lực hơn đi."

"Chuyện hôm nay, hi vọng anh nên chú ý hơn, may mắn cho anh tôi là một cô gái tốt bụng, không chấp nhất với anh."

Cố Dao không chút đỏ mặt cầm lấy hợp đồng trên bàn, ưu nhã bước ra ngoài.

Thấy cô đi ra ngoài, thư ký run sợ đi vào xin lỗi: "Cố tổng, tôi không ngăn cản được cô Cố, quấy rầy công việc của anh, tôi bằng lòng chịu phạt."

Cố Ngự Phong nhìn thư ký ngoan ngoãn đứng đó, sau đó hình ảnh Cố Dao nhe nanh múa vuốt vừa rồi hiện lên trong đầu, anh ta bật cười to.

Thư ký nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố tổng nhà mình đang cười ngây ngô như một tên ngốc.

Nhận thấy ánh mắt hiếu kỳ của thư ký, Cố Ngự Phong cố nén cười, mặt không chút thay đổi nói: “Sau này cô ấy có đến thì không cần cản.”