Chương 7: Bà Lục? Mẹ của Lục Cảnh Ngôn?

Tôi nên cảm ơn chứ, cảm ơn Lục tổng cho tôi cơ hội thử vai.

"Được thôi, nếu thử vai thành công, tôi sẽ mời anh ăn cơm tối!"

Lâm Nhược Khê thản nhiên nói, nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Lục Cảnh Ngôn, lúc này cô mới ý thức được mình đã bị anh lừa...

Nhưng cô không nỡ đắc tội sếp lớn là anh, mời anh ăn một bữa cơm cũng không thành vấn đề gì.

Thấy tâm tình Lục Cảnh Ngôn hôm nay khá tốt, Lâm Nhược Khê cười hỏi: "Lục tổng, Lục phu nhân của anh vẫn đang trong thời gian điều trị chứng mất trí nhớ, bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Lục Cảnh Ngôn nhìn cô gái nhỏ hoạt bát trước mặt mình, khẽ gật đầu rồi lùi ra một bước.

Lâm Nhược Khê giống như một con thỏ, nhanh nhẹn lách người sau đó nhanh chóng biến mất trong biển người của trung tâm thương mại, Lục Cảnh Ngôn nhìn theo phương hướng cô rời đi, nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm...

...

"Cái gì? Anh thích nhà thiết kế của tôi sao? Còn đặc biệt đích thân đến đây để tìm à? Lục tổng thậm chí còn có lúc làm việc riêng thế này à?"

Đột nhiên, một tiếng đàn cello truyền đến, một người đàn ông sáng chói như ánh mặt trời ấm áp đi tới.

Anh ta là Giang Hạo Thần, chủ tịch của tập đoàn trang sức Tinh Diệu, anh ta cũng có thể được coi là ông chủ của Lâm Nhược Khê.

Lục Cảnh Ngôn vẫn chăm chú nhìn về một hướng, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta, ngạo mạn nói: "Đừng có châm chọc nữa! Cô ấy có thể là nhà thiết kế của anh hoặc là nhà thiết kế của người khác, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là, cô ấy là vợ của tôi, Lục Cảnh Ngôn."

Nam nhân Giang Hạo Thần nhìn "hòn vọng thê" trước mặt, trầm giọng cười nói: "Chậc chậc chậc! Nghe nói Lục phu nhân của anh bỏ nhà đi rồi, trước tiên anh nên theo đuổi mang cô ấy về trước đi."

“Không sống gần biển thì đừng quản lý quá rộng” Lục Cảnh Ngôn liếc anh ta một cái, trầm giọng nói: “Anh đừng nghĩ đến việc nói xấu tôi trước mặt cô ấy, đừng để cô ấy biết về mối quan hệ của chúng ta."

"Được! Không nói thì không nói, không ngờ Lục Cảnh Ngôn anh lại thất tình, còn trẻ con như vậy!"

Ánh mắt sắc bén của Lục Cảnh Ngôn quét qua, người đàn ông tên Giang Hạo Thần lập tức nghiêm túc nói thẳng vào vấn đề chính.

"Tôi đã tự mình chuẩn bị vòng tay cho dì rồi, anh muốn qua xem chút không?"

Lục Cảnh Ngôn gật đầu, theo chân Giang Hạo Thần bước vào phòng trưng bày.

——

Lâm Nhược Khê ra khỏi trung tâm thương mại, lúc đang tìm chìa khóa, định lái xe về nhà thì đột nhiên bị một người phụ nữ trung niên túm lấy cánh tay.

"An An! Thật sự là con sao? Con..."

Người phụ nữ hình như xúc động quá mức, còn chưa nói hết câu đã ngất đi.

Dù không hiểu rõ tình hình nhưng Lâm Nhược Khê vẫn nhanh chóng đỡ bà ấy lên, dùng sức kéo bà ấy ra ghế sau xe, rồi nhanh chóng khởi động xe lái thẳng đến bệnh viện.

Người phụ nữ được đẩy vào phòng cấp cứu, mấy phút sau bác sĩ mở cửa bước ra nói rằng đang kiểm tra tổng quát cho bà ấy. Lâm Nhược Khê cũng không thể như thế bỏ đi được, đành phải ở lại đợi, sẵn đó có thể tìm hiểu tình hình luôn.

Vị bác sĩ nhìn cô bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô gái à, bệnh nhân chỉ là xúc động quá độ sẽ tỉnh lại ngay thôi, nhưng bà ấy hình như có chút vấn đề về thần kinh, cô nên qua xem xem."

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Lâm Nhược Khê đi vào phòng bệnh.

Người phụ nữ đã tỉnh, nhưng nhìn thấy Lâm Nhược Khê lại bắt đầu xúc động.

"An An, con đi đâu vậy? Nhiều năm như vậy không về nhà? Mẹ rất nhớ con."

Bà ấy để chân trần vội vã xuống giường, chạy tới ôm chặt lấy Lâm Nhược Khê, nói tiếp: "An An, dì Thiên Nguyệt nhớ con lắm, ngày mai chúng ta đi gặp dì ấy nhé?"

Dì Thiên Nguyệt? Chẳng lẽ là mẹ, Nam Thiên Nguyệt?

Lâm Nhược Khê nhìn đôi chân trần của bà ấy, vỗ vai bà an ủi: "Dì về giường nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi xong chúng ta đi đâu cũng được!"

Mắt bà ấy sáng lên, “Được, mẹ sẽ nghe lời An An.” Vừa nói, bà ấy vừa ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh, thăm dò hỏi: "Dì Thiên Nguyệt là Nam Thiên Nguyệt sao ạ?"

Người phụ nữ kinh ngạc nhìn cô, tức giận nói: "An An, con nói cái gì vậy! Dì Thiên Nguyệt tất nhiên là Nam Thiên Nguyệt rồi, dì ấy đổi xử với con tốt như vậy, con lại quên dì ấy rồi sao?"

Trong lòng Lâm Nhược Khê đã dậy sóng lớn, nhiều năm như vậy rồi cô không có tin tức gì về mẹ mình, cô tình cờ cứu được một phu nhân giàu có, lại không ngờ bà ấy tình cờ quen biết mẹ mình.

Có lẽ bà ấy có bệnh về tâm thần, nên cứ coi cô như đứa con gái bỏ nhà đi của mình.

Thấy Lâm Nhược Khê vẫn im lặng không nói, bà ấy thận trọng hỏi: "An An, mẹ có nói gì sai không con? Con đừng giận nhé, mẹ xin lỗi con được không?"

Lâm Nhược Khê trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quyết định nói cho bà ấy biết sự thật.

"Dì, dì nhận nhầm người rồi, con không phải An An đâu ạ, con tên là Lâm Nhược Khê, hôm nay là lần đầu tiên con gặp dì."

Không biết câu nói nào đã kích động bà ấy, bà đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy tay Lâm Nhược Khê, hoảng hốt nói.

"An An, con không tha thứ được cho mẹ đúng không? Sau khi con đi mất, mẹ vẫn đi tìm con, tìm mãi mà không thấy..."

Nói đến đây bà ấy đã khóc nức nở rồi, hình như là nổi buồn vô hạn ập đến, bà ấy ôm mặt khóc rất thảm.

Dáng vẻ đáng thương và bất lực đó đã chạm đến trái tim của Lâm Nhược Khê, cô không còn cách nào khác đành phải lừa bà ấy vậy.

"Mẹ, con không trách mẹ, An An chưa bao giờ trách mẹ."

Lâm Nhược Khê lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, giúp bà ấy lau nước mắt trên mặt. Người phụ nữ nhìn cô rồi cười ngây ngô như một đứa trẻ.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lục Cảnh Ngôn lo lắng đi vào, nhìn thấy một màn này, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc.

Kể từ khi em gái Lục An An của anh qua đời nhiều năm trước, mẹ anh đã phát bệnh, suốt ngày bà luôn miệng gọi "An An", gọi hết lần này đến lần khác, đến khi hóa điên.

Ở những nơi không quen và gặp những người xa lạ khiến bà trở nên mất kiểm soát.

Nhưng giờ đây, mẹ anh lại đang mỉm cười với cô gái nhỏ...

Lâm Nhược Khê nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa.

Bốn mắt chạm nhau trong giây lát.

Lâm Nhược Khê cảm thấy trong lòng có chút ngưng trệ, lúc này mới chợt ý thức được, khó trách khi cô nhìn bà ấy, lại thấy bóng dáng của Lục Cảnh Ngôn đâu đó quanh bà.

"Lục Cảnh Ngôn, bà ấy là..."

“Mẹ tôi.” Lục Cảnh Ngôn nói ngắn gọn.

“À” Quả nhiên là mẹ của anh ấy, Mộ Thanh Hoan, Lâm Nhược Khê gật đầu nhẹ nhõm khi suy đoán của mình đã được xác nhận.

"Anh đến rồi, vậy tôi đi trước đây, anh là con của bà ấy, anh sẽ hiểu rõ tình hình của bà ấy hơn tôi, anh nên tìm người chăm sóc bà ấy đi, không thể để bà ấy đi ra ngoài một mình như thế, lỡ như gặp tai nạn, anh có hối hận cũng không kịp đâu..."

Lâm Nhược Khê huyên thuyên nói, Trương Dục đứng bên cạnh Lục Cảnh Ngôn mà toát mồ hôi lạnh.

Cô ấy đúng là một người vợ tốt, làm gì có ai dám khiển trách Lục tổng như vậy…

Lục Cảnh Ngôn bình tĩnh nhìn Lâm Nhược Khê, trong lòng không khỏi thở dài, cô gái nhỏ của anh thật tốt bụng mà.

Thấy Lục Cảnh Ngôn một lúc lâu không nói gì, Lâm Nhược Khê cũng không muốn nói thêm gì nữa, cầm túi chuẩn bị rời đi.

Mộ Thanh Hoan cười cười nắm lấy góc áo của cô, đáng thương nói: “An An, anh con đến rồi này, con không cần mẹ và anh con sao?”

Anh trai? Điều này thực sự rất xấu hổ, cô lại tự đặt mình vào tình huống xấu hổ như vậy chỉ vì trong phút nhất thời thấy thương cảm cho bà ấy.

Lâm Nhược Khê nháy mắt với Lục Cảnh Ngôn, hy vọng anh có thể giúp cô thuyết phục mẹ anh rằng cô không phải Lục An.

Nhưng Lục Cảnh Ngôn lại phớt lờ tín hiệu cầu cứu của cô, anh mỉm cười nhìn Mộ Thanh Hoan: “Mẹ yên tâm, An An sẽ cùng chúng ta về nhà.”