Chương 6: Đâm sầm vào vòng tay anh

Vài ngày sau đó, A Bảo không thấy xuất hiện, Lâm Đông Thành cũng không thấy gọi đến nữa.

Bây giờ cô chỉ mới là một diễn viên mới, nên cô phải chờ thời cơ thích hợp.

Thời gian này chưa có cơ hội thử vai, Lâm Nhược Khê cũng không vội, tự nhốt mình ở nhà vẽ tranh.

Tuy rằng bây giờ cô bị mất đi ký ức của kiếp trước, nhưng tài năng hội họa vẫn còn, trong nhà còn có cả một đống bản thảo thiết kế, cô đối với những thứ này một chút ấn tượng cũng không có, chỉ là chữ viết trên đó thì chắc chắn là chữ của cô…

Ngày cuối tuần, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường ngủ, Lâm Nhược Khê còn chưa có ý định thức dậy.

Cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô giật mình.

Cô đột nhiên mở mắt ra, do dự ngồi dậy khoác áo khoác đi ra ngoài.

Vội vàng đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo, cô phát hiện ra là Cố Dao đang ở ngoài cửa.

"Tiểu Khê à, cậu biến nhà cậu thành bãi rác đấy à?" Vừa bước vào nhà, Cố Dao đã kêu lên, khắp sàn nhà đều là giấy và màu vẽ vung vãi lung tung, Cố Dao phải sắn tay vào thu dọn.

"Dao Dao, ngồi đi, lát nữa tớ sẽ dọn."

Lâm Nhược Khê nằm ườn trên sô pha như người không xương, còn Cố Dao thì cứ bận rộn dọn dẹp trước sau.

"Có chuyện gì vậy? Bọn mình nói chuyện trước đã, tớ không tin là cậu đến chỉ để dọn nhà cho tớ."

"Cậu xem cậu nói kìa, nếu tớ không có việc gì thì không thể đến sao?" Cố Dao trợn mắt tiếp tục dọn dẹp, dọn dẹp xong cô ấy cũng không ngồi xuống, lấy trong túi ra một bản hợp đồng đưa cho Lâm Nhược Khê.

"Nhưng thực sự hôm nay tớ đến tìm cậu có việc quan trọng."

Lâm Nhược Khê nghi hoặc nhận lấy bàn hợp đồng, ánh mắt rơi vào tiêu đề trên trang bìa.

Hợp đồng quay phim.

“Mau mở ra xem đi, thời đại nữ chính sắp tới rồi!” Cố Dao thấy cô bất động không nhúc nhích, liền thúc giục.

"Chỉ sợ là lừa chúng ta thôi, trong giới giải trí tớ chỉ là nghiệp dư, nhà sản xuất lớn thế này lại mời làm nữ chính, không lẽ nhà sản xuất lại là kẻ ngốc."

Lâm Nhược Khê lầm bầm, nhưng cũng mở hợp đồng ra, ánh mắt khẽ thay đổi: "Tứ diện sở ca" do Truyền thông Ngự Phong sản xuất?"

Ngự Phong là công ty của Cố Ngự Phong, anh em tốt của Lục Cảnh Ngôn, liệu có phải là...

"Thế nào, cậu có vui không? Cậu biết hợp đồng này có ý nghĩa gì không? Chỉ cần nắm bắt cơ hội này, thì ngôi vị ảnh hậu không còn xa xôi nữa."

Sau khi Cố Dao luyên thuyên một hồi, lại thấy Lâm Nhược Khê không nói gì, lại vội vàng giải thích.

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không có gì mờ ám ở đây cả, đúng là Lục Cảnh Ngôn chính là một trong những nhà đầu tư, anh ấy chỉ định muốn cậu diễn vai nữ chính.”

Nghe thấy cái tên Lục Cảnh Ngôn, trái tim Lâm Nhược Khê khẽ rung lên, quả nhiên chính là Lục Cảnh Ngôn.

Mặc dù cô rất muốn nhận bộ phim này, nhưng cô lại hy vọng sẽ có được nó bằng chính sức lực của mình.

Lâm Nhược Khê kìm nén cảm xúc, tùy ý đẩy bản hợp đồng trả lại Cố Dao.

"Dao Dao, trả hợp đồng lại đi, tớ muốn tự mình thử vai, dùng chính thực lực của tớ để có được vai diễn này."

Cố Dao hiểu tính cách của cô, những lời cô nói ra, cô nhất định sẽ không rút lại.

Thế nên Cố Dao lấy hợp đồng chương trình tạp kỹ ra, đặt trên bàn.

Cô ấy nghiêm túc nói với Lâm Nhược Khê: "Tiểu Khê, chuyện nhận vai nữ chính tớ không khuyên cậu, nhưng cậu có thể xem xét chương trình "Tiến lên" này, cậu phải biết rằng mức độ nổi tiếng đối với một diễn viên là rất quan trọng."

Lâm Nhược Khê nghe đến chương trình “Tiến lên”, ánh mắt lóe sáng, gật đầu nói: "Vậy thì tham gia đi, tớ hiện giờ đúng là rất cần được nhiều người biết đến.”

Cố Dao nhìn cô ký hợp đồng chương trình tạp kỹ, trong mắt cũng nhuốm vẻ vui mừng.

"Tiểu Khê, ba tháng nữa bộ phim sẽ khai máy, hiện tại đừng vội đi thử vai, một tuần sau chương trình tạp kỹ sẽ ghi hình, mấy ngày nay cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó tớ sẽ đến đón cậu, tớ đi trước đây.”

...

Trong trung tâm mua sắm.

Lâm Nhược Khê đứng trước quầy trang sức Tinh Diệu, nghiêm túc nhìn chiếc vòng cổ tên Tinh Vân trưng bày trong tủ kính, trong mắt thoáng qua vẻ tán thưởng.

Cái này được “cô ấy”* thiết kế trước khi rơi xuống nước.

*Mình nghĩ để trong “” chính là muốn nói đến Lâm Nhược Khê của kiếp trước..

Khi nhìn thấy bản thảo thiết kế trong nhà, cô không kìm được mà ghé qua xem đồ trang sức đã hoàn thành ở đây, phong cách thiết kế của cô bây giờ tuy khác với kiếp trước nhưng nó cũng mang lại ý tưởng mới cho cô

Sau khi đi dạo mua sắm một vòng, đang định đi về thì cô bắt gặp Lâm Đông Thành đi cũng một người phụ nữ trẻ tuổi, dáng vẻ rất thân mật.

Lâm Nhược Khê nhanh chóng nấp sau cây cột, chỉ thấy Lâm Đông Thành mua nhẫn kim cương, còn đeo cho người phụ nữ đó, thậm chí còn không biết xấu hổ mà hôn cô ta ở nơi công cộng...

Dù biết Lâm Đông Thành là kẻ phế vật nhưng không ngờ ông ta lại là một tên lưu manh như vậy, ở nhà là một người chồng người cha tốt nhị thập tứ hiếu, ai ngờ ra ngoài lại bắt đầu tìm tình nhân. .

Cô bí mật chụp một bức ảnh, dự định quay về sẽ hỏi A Bảo.

Sau khi Lâm Đông Thành và người phụ nữ cùng nhau rời đi, Lâm Nhược Khê trầm ngâm bước ra ngoài, đang định quay lại, lại không chú ý đυ.ng phải một người...

Thấy mình sắp ngã, cô định bụng là mình sắp phải hôn mặt đất rồi, thì một bàn tay mạnh mẽ lôi cô trở lại.

Cô lao mạnh vào một vòng tay rắn chắc. Mùi cơ thể đàn ông rõ ràng phả vào mặt cô, cô theo bản năng muốn chạy trốn.

Trước khi não cô kịp phản ứng, cô đã lùi người về sau tạo ra khoảng cách an toàn.

Lâm Nhược Khê sờ sờ cái trán đau nhức, xấu hổ ngẩng đầu, vừa định nói xin lỗi, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, liền sửng sốt.

Người đàn ông đẹp trai ngời ngời trước mặt này không phải ai xa lạ, mà là Lục Cảnh Ngôn!

Tại sao lại xui xẻo như vậy? Tại sao mỗi lần gặp mặt lại ngượng ngùng như vậy?

Nhìn cô gái nhỏ vũ trang đầy đủ chỉ lộ ra một đôi mắt, Lục Cảnh Ngôn không khỏi nhếch khóe môi, cảm thấy rất khôi hài.

"Tôi xin lỗi, đã làm cô đau."

Cái người phụ nữ này.

Vậy là không nhận ra cô? Tốt thật! Không phải xấu hổ nữa.

Cô ho nhẹ một tiếng, cố ý hạ thấp giọng nói: "Không, không phải, do tôi vội quá, đυ.ng phải anh, thật xin lỗi."

Nói xong, cô vừa định bỏ chạy, đã bị Lục Cảnh Ngôn chặn vào góc tường.

Anh cau mày, giọng nói có phần không vui: “Lục phu nhân, sao em lại không muốn gặp tôi đến như vậy?”

Lâm Nhược Khê âm thầm than thở tám trăm lần trong lòng, thật là vả mặt mà, là ai trước tiên giả vờ không quen biết, anh còn có mặt mũi mà tức giận à? Thật là một người đàn ông không có chủ kiến!

Cô ổn định lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, mím môi ủy khuất nói: “Làm sao có thể, là Lục tổng giả vờ không quen biết tôi trước mà, tôi còn chưa khó chịu!”

Nhìn thấy sự xảo quyệt trong mắt cô gái nhỏ, Lục Cảnh Ngôn đang đen mặt lại thấy buồn cười.

"À……"

Lâm Nhược Khê sửng sốt, người đàn ông này lại cười đẹp như vậy!

Giống như tuyến tan xuấn đến vậy, mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở, anh nên cười nhiều hơn, mỗi ngày khoác lên mình bộ mặt lạnh băng, nhìn muốn chết cóng.

Lục Cảnh Ngôn không bỏ qua biểu cảm đáng yêu của cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên, ôn nhu nói: "Em có tự tin tham gia buổi thử vai không? Nếu như em thất bại, sau này tôi sẽ không giúp em nữa."

Thử vai? Cô chắc chắn sẽ thành công.

Kiếp trước, cô bị một nhà đầu tư nổi tiếng chặn đường vì công khai phàn nàn nhà sản xuất đã ra quy tắc ngầm, tuy là hoa đán hàng đầu được vô số người hâm mộ nhưng cô lại chưa từng nhận được lời mời đóng phim lớn.

Nếu có cơ hội trong cuộc đời mới này, cô nhất định phải nắm chắc lấy nó.

Lâm Nhược Khê mỉm cười, thề thốt: "Lục Cảnh Ngôn, tôi nhất định sẽ thành công!"

Nụ cười rạng rỡ của cô gái nhỏ làm mê hoặc ánh mắt Lục Cảnh Ngôn, anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô bé lại quên mất anh, anh không được dọa cô, chỉ có thể từ từ khiến cô nhớ lại thôi.

"Chà, nếu như thành công, có phải em nên cảm ơn tôi không?"

Cảm ơn?