Chương 47 Sự thật về việc phẫu thuật thẩm mỹ?

Giọng điệu của Cảnh Nghi Lan vô cùng lãnh đạm, cô ta không hề trách hắn nữa lời, nhưng từng câu từng chữ đều có thể cảm nhận được sự oán hận sâu sắc trong đó.

Cảnh Nhất Phàm nhất thời không biết nói gì, hắn ta vốn tưởng rằng sự việc này cùng lắm cũng chỉ là một vết nhớ trong sự nghiệp của hắn, nhưng không ngờ nó lại gây ra tai họa lớn như vậy, đến cả nhà họ Cảnh cũng bị vạ lây.

Chị hắn là một người phụ nữ của thương trường, mạnh mẽ quyết đoán điển hình, cô ta ngoài là quản lý của Cảnh Nhất Phàm ra, thì thân phận thực sự chính là quyền chủ tịch của Cảnh thị.

Cô ta nắm trong tay rất nhiều mối quan hệ tốt với giới truyền thông và quan hệ công chúng, nhưng sự việc lần này nổ ra khiến ngay cả cô ta cũng không kịp trở tay...

Tâm lý Cảnh Nhất Phàm bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ rồi, hắn ta ngồi phịch xuống đất, hai mắt trống rỗng...

...

Đoạn video phỏng vấn chàng thanh niên đó được lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt, kèm theo đó là những lời chỉ trích Cảnh Nhất Phàm càng lúc càng tăng nhanh như thủy triều.

Trong mắt công chúng, Cảnh Nhất Phàm bây giờ đã hoàn toàn là tên cặn bã rồi.

Lâm Yên Nhiên vẫn còn ở trong bệnh viện, cô ta đang ra sức nghĩ cách dùng lý do sức khỏe để dụ Lục Cảnh Ngôn đến bệnh viện.

Nhưng bây giờ có một lượng lớn người hâm mộ đang đấu tranh bảo vệ cô ta trên mạng, cô ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế chứ?

Lâm Yên Nhiên tìm cách đuổi y tá đi ra ngoài, rồi gọi cho Triệu Vân đến đón cô ta.

Trong lúc chờ Triệu Vân đến đón, Lâm Yên Nhiên cảm thấy buồn chán nên lấy điện thoại đăng nhập vào một tài khoản ảo, cùng quần chúng ăn dưa trên mạng.

Nhưng lần này, cô ta thực sự đã ăn trúng một quả dưa gây sốc cho chính bản thân cô ta— [Chân tướng việc Lâm Yên Nhiên từng phẫu thuật thẩm mỹ]

Cô ta tức giận chửi đổng: "Triệu Vân, bà già này, đúng là ngu ngốc, đã nói chuyện tôi phẩu thuật thẩm mỹ nhất quyết không được nhận, cô ta làm gì thế này..."

Cô ta nghiến răng ấn vào ô tìm kiếm thịnh hành, lại thấy trên tài khoản Weibo của mình có một bài viết dài:

"Thật xin lỗi vì hôm nay lại phải chiếm dụng tài nguyên công cộng, hôm nay vì có tin tức của người đó, nên tôi cũng có đôi lời muốn nói với mọi người."

"Tôi thực sự đã có khoảng thời gian rất hạnh phúc khi ở bên cạnh anh Cảnh, nhưng anh ấy lại đối xử hai mặt với tôi. Trong hai năm chúng tôi ở bên nhau, cũng chưa từng chung chăn gối, với lý do anh ấy đưa ra là vì anh ấy muốn dành tất cả mọi thứ cho đêm tân hôn. "

"Sau lần tôi bị hất nước bẩn lúc trước, anh ấy lại kiên quyết hủy bỏ hôn ước, việc này khiến tôi gần như khóc rất nhiều, thậm chí còn bị trầm cảm..."

Bài viết dài gần 2000 từ, chủ yếu là đỗ tội cho Cảnh Nhất Phàm, đồng thời quy chụp việc cô ta bị trầm cảm là do sau khi chia tay bị ép buộc phẩu thuật thẩm mỹ.

Lâm Yên Nhiên cẩn thận đọc đi đọc lại bài đăng đến mức gần như bị tẩy não, không khỏi khâm phục tác giả của bài viết này, buôn than bán vãn mà lại lấy được sự đồng cảm từ người khác.

Lâm Yên Nhiên tò mò nhấp vào phần bình luận, tất cả đều là những lời động viên đầy tình cảm dành cho cô ta.

"A ~ Nữ thần Yên Nhiên thật đáng thương, cô ấy đã bị vẻ ngoài đạo mạo của Cảnh Nhất Phàm lợi dụng."

"May mà rốt cuộc nữ thần cũng kịp thời sáng suốt, không vì tên cặn bã này mà quá đau buồn."

"Nữ thần phải bảo vệ sức khỏe cho tốt, đừng vì một tên không xứng là đàn ông mà rơi nước mắt."

"Nữ thần Yên Nhiên, sau khi cô phẫu thuật còn xinh đẹp hơn xưa nữa. Bất kể cô trông như thế nào, chúng tôi cũng luôn yêu cô."

"..."

Lâm Yên Nhiên xem qua cả trăm bình luận, nhưng không hề có một bình luận xấu nào!

Trong mắt cô ta hiện lên ý cười, hóa ra là cô ta trách lầm Triệu Vân rồi.

Tất cả những điều này chắc chắn do Triệu Vân làm, vì trang cá nhân của cô ta luôn do Triệu Vân phụ trách.

Là một người quản lý nghệ sĩ cao cấp, Triệu Vân đương nhiên thông thạo tất cả các quy tắc truyền thông và quảng bá hình ảnh.

Có lẽ hôm nay cô ta cũng rất chú ý đến tin tức liên quan đến Cảnh Nhất Phàm, nên mới lên kế hoạch viết một bài đăng hoàn hảo như vậy.

Lâm Yên Nhiên nhìn những bình luận tốt đang liên tục nhảy trên màn hình, nụ cười nên khóe môi càng lúc càng đậm, sau đó không nhịn được cười phá lên.

"Tiểu tổ tông, đừng cười ngây ngô ở đây nữa, đã thắng Cảnh Nhất Phàm rồi, chuyện quan trọng bây giờ là tìm Lục Cảnh Ngôn giải thích!"

Cái gì?

Lục Cảnh Ngôn?

Lâm Yên Nhiên nãy giờ chỉ đang tập trung tự mãn nên không hay biết Triệu Vân đã đến.

Đến khi Triệu Vân lên tiếng nhắc nhở, cô ta mới bừng tỉnh mà nhớ đến Lục Cảnh Ngôn.

Đúng vậy, nhiệm vụ chính của cô ta bây giờ là phải nắm lấy được trái tim Lục Cảnh Ngôn, thuận lợi gả vào Lục gia.

Nếu để Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy bài đăng này trước, thì làm sao lấy được lòng tin của anh?

Lâm Yên Nhiên trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định gọi cho Lục Cảnh Ngôn.

Cô ta xin được số này từ chổ Cố Ngự Phong.

Bíp...bíp...bíp...

Chỉ có âm thanh báo máy bận vang lên, Lâm Yên Nhiên đã rất sốt ruột rồi, không thể tiếp tục chờ đợi nữa, đành phải gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Ngôn.

"Anh A Ngôn, anh đừng tưởng tin tức trên mạng là thật, tất cả chỉ là do kế hoạch tuyên truyền của công ty thôi. Từ lúc em nhớ lại mọi thứ thì em đã không còn liên quan gì đến Cảnh Nhất Phàm nữa, chỉ là do lúc trước hắn hủy bỏ hôn ước khiến em mất mặt, nên em mới không nuốt trôi cục tức này, muốn dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi."

Lúc tin nhắn này được gửi đến, Lâm Nhược Khê đang dùng một quả trứng luộc lăn qua lăn lại trên mặt Lục Cảnh Ngôn.

“Đã là quả thứ ba rồi, lăn xong quả này vết sưng cũng giảm đi đáng kể.” Lâm Nhược Khê vừa nói vừa tiếp tục lăn trứng.

Ding Dong.

Bầu không khí ấm áp trong phòng khách bị tiếng chuông báo tin nhắn đột ngột phá vỡ.

Lâm Nhược Khê trực tiếp nhét quả trứng vào trong tay Lục Cảnh Ngôn, bình tĩnh cầm điện thoại lên.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua tin nhắn sau đó giơ điện thoại đến trước mặt Lục Cảnh Ngôn, giọng điệu trêu chọc: "Anh A Ngôn, em gái Yên Nhiên của anh gửi tin nhắn cho anh này..."

Cô còn cố tình kéo dài giọng, khiến gương mặt Lục Cảnh Ngôn nhất thời tối sầm lại.

Số của Lâm Yên Nhiên đã bị anh chặn rồi mà, sao cô ta còn gửi tin nhắn đến được.

Lục Cảnh Ngôn đặt quả trứng xuống, một tay cầm lấy điện thoại, tay kia ôm Lâm Nhược Khê vào lòng, bấm xem tin nhắn.

Lục Cảnh Ngôn xem xong cũng không có chút biến hóa nào, khẽ “ừm” một tiếng, đúng là quý chữ hơn vàng.

Anh ném điện thoại sang một bên, xoay người đối mặt với Lâm Nhược Khê.

"A Tinh, ghen rồi sao?"

"Ah! Không ... em làm sao mà ghen chứ?"

Thành thật mà nói thì khi Lâm Nhược Khê nhìn thấy Lâm Yên Nhiên nhắn hai chữ “A Ngôn” trong tin nhắn, trong lòng cô có chút buồn bực, cũng có chút cáu kỉnh...

“Anh rất vui!” Lục Cảnh Ngôn nhẹ giọng nói.

"Cái gì?"

Lâm Nhược Khê còn tưởng rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn anh.

Vui ư? Vì điều gì chứ?

Lục Cảnh Ngôn cười giải thích: “A Tinh, thấy em ghen nên anh vui, ít nhất cũng thể hiện được em rất quan tâm tới anh”

"Lục Cảnh Ngôn!"

"Không quan tâm anh, mà lại lấy hết can đảm tỏ tình với anh?"

"Không quan tâm anh, mà ở lại Cảnh Lâm Viên?"

"Không quan tâm anh, mà để anh làm muốn làm gì thì làm?"

Lâm Nhược Khê có chút khó chịu, trong lòng thầm oán trách, cô đã nói rõ ràng như vậy mà Lục Cảnh Ngôn vẫn thấy bất an sao.

"Vậy tại sao tối qua em lại khóa cửa phòng?"

Giọng điệu của Lục Cảnh Ngôn còn ủy khuất hơn cả cô, giống như cô dâu nhỏ vậy.

Theo logic mà nói, giọng điệu như vậy đáng ra không nên phát ra từ miệng Lục Cảnh Ngôn mới phải, nhưng sao anh lại như vậy?

Lâm Nhược Khê nhịn không được nữa, phá lên “hahaha” cười một hơi.

"Khụ khụ! Khụ! Khụ khụ!"

Lục Cảnh Ngôn thấy cô cười đến sặc luôn rồi, vội vàng vỗ lưng cô, trên mặt anh còn hiện lên một tia áy náy nữa.

Đều là lỗi của anh, anh không nên dùng bộ dạng đáng thương mà đánh lừa cô gái nhỏ.

Nhìn Lâm Nhược Khê ho đến mặt mày nhăn nhó, anh xót muốn chết, hận không thể đánh mình một trận!