Chương 46: Lâm Yên Nhiên đổ thêm dầu vào lửa.

Thanh âm mơ hồ khiến người ta đỏ mặt lập tức được phóng đại, vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng...

Trái tim của Lâm Nhược Khê sắp vọt lên cổ rồi, cô gắp vội máy tính lại, nhanh chóng chạy đi mở cửa.

Lục Cảnh Ngôn cao lớn đứng ngay trước cửa.

Ánh mắt anh dò xét hỏi: "A Tinh, tiếng vừa rồi là gì thế? Đó là..."

"Không... không có gì! Em..em vô tình bấm phải một quảng cáo, anh cũng biết bây giờ có nhiều quảng cáo có nội dung hơi.. hơi..." Lâm Nhược Khê vuốt tóc mái lòa xòa trước trán, ấp úng nói.

Lục Cảnh Ngôn dùng đôi mắt màu hạt dẻ thâm thúy chăm chú nhìn cô, cứ như anh đang nhìn thấu cả xương tủy của Lâm Nhược Khê vậy.

Lâm Nhược Khê ngượng ngùng siết chặt ngón tay, không biết phải nói gì tiếp theo, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng.

"A Ngôn, mặt anh còn đau không? Hôm qua em định lấy đá chườm cho anh, nhưng em..."

Lâm Nhược Khê đưa tay vuốt ve gò má hơi sưng của Lục Cảnh Ngôn, đau lòng nói tiếp: "Hay để em đi luộc trứng chườm cho anh? Trứng có thể nhanh chóng giảm sưng!"

"Nếu anh để khuôn mặt sưng tấy như vầy ra ngoài, sẽ bị cười đấy."

Nói xong, Lâm Nhược Khê rón rén đi vòng qua người Lục Cảnh Ngôn, chuẩn bị tẩu thoát nhanh xuống lầu.

Nhưng mới đi được hai bước, tay đã bị Lục Cảnh Ngôn kéo lại, anh xoay người một cái đã đem Lâm Nhược Khê nhốt vào một góc tường, sau đó chống hai tay lên tường, Lâm Nhược Khê lọt thỏm giữa lòng anh.

"A Tinh, vẻ ngượng ngùng của em thế này mà muốn qua mặt anh sao, mỗi lần em làm gì xấu đều siết chặt ngón tay, em tự mình nói đi, hay là muốn anh kiểm tra máy tính, hửm?"

Lục Cảnh Ngôn nhìn vẻ bối rối của cô mà trong lòng cười thầm, lần này anh thắng chắc rồi.

Lâm Nhược Khê biết không thể giấu được đành thở dài, cam chịu nói: "Là Cảnh Nhất Phàm, ngày hôm qua hắn ta định hại em, cuối cùng thành tự hại chính mình."

"Hắn ta định bỏ thuốc em, nhưng..nhưng Cố Dao phát hiện, nên em nhờ Cố Dao đặc biệt chuẩn bị cho hắn một anh chàng gay, sáng nay mọi chuyện lộ ra rồi, giờ trên mạng đang bàn tán về hắn ta..."

"Em và Cố Dao làm vậy không quá đáng đâu, nếu như hôm qua mưu kế của hắn ta thành công, thì chắc chắn cuộc đời em sẽ bị hủy trong tay hắn ta."

Khi nói ra chuyện này trong lòng Lâm Nhược Khê thật sự thấy cảm kích A Bảo và Cố Dao, nếu không nhờ bọn họ, chỉ sợ là cô đã xảy ra chuyện rồi.

Cô thật sự không thể hiểu được, rõ ràng cô đã thể hiện thái độ gay gắt như vậy với tên cặn bã Cảnh Nhất Phàm rồi, thế mà hắn vẫn không chịu từ bỏ, còn dùng đến thủ đoạn đê hèn như thế.

Lúc Lâm Nhược Khê còn đang miên man suy nghĩ, thì Lục Cảnh Ngôn đột nhiên ôm cô vào lòng, nén cười nói.

"A Tinh của anh đúng là một tiểu yêu tinh lanh lợi thông minh, trên đời này chắc chỉ có em mới nghĩ ra cách thức đối phó như vậy, nhưng nước đi này đúng là đòn chí mạng đối với Cảnh Nhất Phàm."

"Em cũng không cần phải giấu anh, nếu em muốn tự mình giải quyết thì anh tuyệt đối sẽ không nhúng tay, nhưng nếu em cần giúp đỡ, anh luôn sẵn sàng giúp đỡ em bất cứ lúc nào."

"Nhưng, đừng xem mấy đoạn video đó nữa, một giây cũng không được xem!"

Trong giọng nói ấm áp của anh có xen lẫn một chút ghen tuông, Lâm Nhược Khê bĩu môi không nói nên lời, nhỏ giọng giải thích: "Chỉ là đoạn video âm thanh thôi, không có hình ảnh nào cả..."

"Âm thanh thôi cũng không được, không cho phép thương lượng thêm!"

Lúc này Lâm Nhược Khê cảm thấy Lục Cảnh Ngôn chẳng có chút nào giống một thương nhân cả, anh giống y như đứa trẻ con vậy.

Nếu để nhân viên của Kình Thiên nhìn thấy một mặt khác của Lục tổng mà họ kính trọng như vầy, chắc sẽ bị sốc mà chết mất!

...

Khách sạn Phượng Hoàng.

Phóng viên vây chặn kín cổng khách sạn.

"Cảnh Nhất Phàm, mau ra ngoài đi, mau ra giải thích rõ ràng!"

"Cảnh Nhất Phàm, mau ra ngoài xin lỗi khán giả đi!"

"Cảnh Nhất Phàm, đàn ông phải có trách nhiệm, đừng như rùa rụt cổ thế."

"..."

Cho dù bên ngoài phóng viên chế giễu hắn ta như thế nào, hắn ta vẫn không xuất hiện.

Thay vào đó, nạn nhân, chính là anh chàng đẹp trai trong video lại xuất hiện trong bộ dạng khá bàng hoàng.

Phóng viên lập tức vây kín anh ta thành một đám, liên tục đưa ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.

"Thưa anh, anh có thể cho chúng tôi biết anh ở bên cạnh Cảnh Nhất Phàm bao lâu rồi không?"

"Tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sáng nay Cảnh Nhất Phàm đã trở mặt với anh?"

"Video trên mạng sáng nay là do anh đăng lên trả thù Cảnh Nhất Phàm sao?"

"Có phải anh là người thứ ba xen vô chuyện tình cảm của Cảnh Nhất Phàm và Lâm Yên Nhiên không?"

Đủ loại đèn, đủ loại máy ảnh, thậm chí cả điện thoại đều đang chĩa thẳng vào anh chàng đó, ánh đèn nhấp nháy nhiều đến mức anh ta không mở nổi mắt.

Nhưng lại đúng lúc này, anh ta lại cực kỳ bình tĩnh, từ trong túi lấy kính râm ra đeo lên, sau đó ôn tồn nói:

"Chào tất cả mọi người, tôi ra ngoài đây là có chuyện muốn nói với mọi người, tôi muốn thông qua giới báo chí chuyển lời này đến anh Cảnh."

"Đầu tiên, tôi muốn nói rằng tôi không phải người thứ ba. Lúc tôi gặp anh Cảnh, anh ấy nói với tôi chuyện của anh ấy và Cô Lâm chỉ là do gia đình sắp xếp, còn tôi mới là người anh ấy yêu."

"Bởi vì anh ấy gánh vác trọng trách của gia đình nên buộc phải kết hôn, tuy chúng tôi yêu nhau say đắm, nhưng cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn."

"Đêm hôm qua, chính là lần đầu tiên chúng tôi chính thức trải qua cùng nhau, đó thực sự là một đêm rất đáng nhớ, nhưng sáng nay mọi chuyện xảy ra, tôi cũng cảm thấy rất sửng sốt, không hiểu bản thân mình đã làm sai chuyện gì, mà anh Cảnh lại muốn rời bỏ tôi."

"Hôm nay tôi đứng ở đây cũng mong muốn anh ấy cho tôi một lý do..."

Anh chàng đó càng nói giọng càng nhẹ đi, cuối cùng lảo đảo ngã xuống đất ngất đi.

Cả đám đông hốt hoảng, một phóng viên nhanh chóng gọi cấp cứu.

Nơi đây gần phim trường lớn nhất Thịnh Kinh, cũng rất gần bệnh viện lớn.

Rất nhanh xe cấp cứu liền tới, y tá nhanh chóng mang cán đến, khiêng anh chàng đó lên xe rời đi.

Bên này phóng viên liên tục yêu cầu Cảnh Nhất Phàm ra mặt...

Cảnh Nhất Phàm lúc này đang chán nản trốn ở một góc khách sạn, không dám xuất hiện.

Rõ ràng tối qua hắn đã tận mắt chứng kiến Lâm Nhược Khê uống chén trà đó, hắn cho rằng cô chắc chắn đã nằm trong tay hắn, dù có mọc cánh cũng không thoát nổi.

Nên hắn ta ở lại vui vẻ thêm một chút với đoàn phim, uống thêm mấy ly, khi về phòng thì hắn ta đuổi trợ lý đi, muốn một mình tận hưởng Lâm Nhược Khê.

Ai ngờ người trải qua đêm xuân với hắn tối qua lại là một tên gay, sau khi tỉnh dậy, hắn chỉ hận không thể gϊếŧ chết tên đó, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, hắn không thể ra tay gϊếŧ người được.

Hắn ta nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi phòng, nhưng lối vào khách sạn đã bị các phóng viên vây kín.

Hắn ta không có nơi nào để trốn, đành phải trốn ở đây, nhóm người hắn ta thuê ngày hôm qua đã mất liên lạc, điện thoại của Cảnh Nghi Lan, chị gái hắn ta thì cứ bận mãi không gọi được.

Cảnh Nhất Phạm thật sự sắp không chống đỡ nổi rồi.

Không cam tâm, hắn ta lại tiếp tục gọi cho Cảnh Nghi Lan.

"Bíp...bíp...bíp..."

Lần này, điện thoại đã được kết nối, Cảnh Nhất Phàm như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Chị ơi, mau cứu em với, khách sạn Phượng Hoàng đang bị phóng viên bao vây, em đang ở phòng tiện ích ở lầu một.”

"Cảnh Nhất Phàm, em hãy ở yên đó, tên khốn đó lợi dụng sức mạnh của truyền thông tố cáo em, Lâm Yên Nhiên cũng ăn theo, đồng loạt hắt nước bẩn lên người em. Bây giờ cổ phiếu của Cảnh thị đã tuột đến mức giới hạn rồi, công ty còn rất nhiều việc chờ chị giải quyết!"