Chương 43: Cô chỉ là kẻ thế thân.

Lâm Nhược Khê thoáng sửng sốt, không hiểu tại sao cô cảm thấy trong đôi mắt sáng ngời của Ôn Thanh tựa như ẩn chứa sự khoe khoang cùng chế giễu, không khỏi nhìn cô ta thêm mấy giây.

Ôn Thanh uyển chuyển đi xuống, bình tĩnh ngồi xuống chỗ Mộ Thanh Hoan thường ngồi, nở nụ cười vô hại nhìn Lâm Nhược Khê.

"An An, à không, gọi là Cô Lâm thì mới phải."

"Chắc chắn là cô đã gặp cậu tôi rồi nhỉ? Cậu ấy chính là như vậy, không chịu được trong mắt có một hạt cát nào, cuộc đời cậu ấy ghét nhất là những người dối trá! Nếu cậu ấy có nói quá lời, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cô, cô Lâm, đừng để bụng nhé!”

Ôn Thanh ở trước mặt Lâm Nhược Khê khua môi múa mép cứ y như cô ta mới là chủ nhân của Lệ Hoa Viên, đâu có giống cô Ôn dịu dàng tao nhã lần trước.

Lần trước cô ta đến đây làm khách, nhưng lần này hình như lại tự mình biến khách thành chủ rồi.

Thú vị thật!

Tuy nhiên, cô ta muốn trở thành chủ nhân của Lệ Hoa Viên à?

E rằng đây chỉ là giấc mộng của cô ta mà thôi! ! !

Lâm Nhược Khê trong lòng thầm cười khinh, thật không biết cô ta lấy đâu ra tự tin đến vậy?

Lâm Nhược Khê cau mày, giả vờ khó hiểu hỏi: "Em họ, em nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì cả?"

"Đúng là tôi đã gặp ba tôi, nhưng ông ấy có chuyện muốn nói với anh trai tôi nên đi vào thư phòng rồi, tôi và ông ấy còn chưa được nói chuyện với nhau nữa!"

Nụ cười trên mặt Ôn Thanh lập tức đông cứng lại, cô ta vội đứng dậy, đi đến bên tai Lâm Nhược Khê thì thầm:

"Lâm Nhược Khê, đừng tưởng rằng tôi không biết quan hệ của cô với anh Cảnh Ngôn, cô chẳng qua chỉ là kẻ thế thân mà thôi."

"Anh Cảnh Ngôn nhiều năm nay đều đang tìm kiếm mối tình đầu thuở thiếu thời của mình, chính vì cô ấy, mà bao nhiêu năm qua anh ấy đều từ chối rất nhiều người khác."

"Anh ấy cưới cô cũng chỉ vì cô có chút giống với tiểu thanh mai ngày nhỏ của anh ấy mà thôi."

"Lâm Nhược Khê, làm người thế thân không cảm thấy mất mặt hay sao? Khi anh ấy dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô, thật ra anh ấy là đang nhìn một người khác thông qua cô mà thôi..."

Hốc mắt Ôn Thanh đỏ ngầu, cô ta không chịu được bộ dạng không quan tâm thế sự, giả vờ ngây thơ của Lâm Nhược Khê.

"Hóa ra là cô Ôn đây đã biết chuyện giữa tôi và A Ngôn rồi, vậy thì tôi cũng không cần giấu nữa. Thực ra, lấy được người chồng tốt như A Ngôn chính là may mắn của tôi, cho dù chỉ là người thế thân thì cũng là may mắn.” Lâm Nhược Khê cười nói.

Thế thân à?

Dù sao, cũng không phải là không được, cứ như vậy đi?

Ôn Thanh giận run người: "Cô. . ."

Lâm Nhược Khê thật sự lo lắng cô ta giận quá mà phát điên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô Ôn, dì Trần vẫn còn trong bếp đấy, cô muốn nói gì thì ra ngoài nói chuyện."

"Được, vậy chúng ta ra ngoài hít thở chút không khí trong lành đi"

Cảm xúc giận dữ trên mặt Ôn Thanh trong nháy mắt biến mất, nhưng trong mắt hiện lên một tia nghiêm nghị, cô ta cong môi xoay người đi ra cửa.

Nhìn thấy cô ta nhanh chân bước đi, Lâm Nhược Khê nhíu mày, đi theo sau cô ta.

Nếu cô đoán không lầm, Ôn Thanh nhất định đã nghĩ ra hạ sách gì đó để đối phó với cô.

Ôn Thanh này ít ra cũng có chút thông minh, ít nhất ở trong Lục gia lâu như thế, cô ta còn biết kiềm chế cảm xúc của mình, bao nhiêu năm nay đều diễn tròn vai cô tiểu thư ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Trong vườn hoa, đi trên con đường trải sỏi, Ôn Thanh đột nhiên thay đổi khác thường, chơi con bài tình cảm với Lâm Nhược Khê.

"Thật ra mẹ tôi không phải là con gái ruột của Lục lão gia, nhưng tôi được lớn lên ở nhà họ Lục, từ lúc tôi có thể ý thức được mọi chuyện, bên cạnh tôi chỉ có một người anh trai là anh Cảnh Ngôn."

Thì ra là như vậy, khó trách cô ta lại dành tình cảm cho anh họ của mình, trong lúc Lâm Nhược Khê còn đang tiêu hóa đống tin tức này thì giọng Ôn Thanh lại vang lên,

"Anh Cảnh Ngôn vẫn luôn rất quan tâm tôi, nhiều năm qua, anh ấy đặc biệt ghét phụ nữ đến gần, chỉ với tôi là không có phòng bị. Anh ấy hết mực quan tâm, chăm sóc, bảo vệ tôi. Tôi chỉ nghĩ, lớn lên tôi nhất định phải gả cho anh ấy..."

"Nhưng cuối cùng, anh ấy không nói một lời nào liền cưới cô về, thứ hạnh phúc mà tôi hi vọng suốt bao nhiêu năm qua đột nhiên vụt mất."

Ôn Tình cười khổ, hai hàng nước mắt chứa chan, nghẹn ngào nói tiếp: “Cô Lâm, cô và anh Cảnh Ngôn sống với nhau chưa được bao lâu, chắc chắn vẫn chưa có tình cảm đúng không, vậy tại sao hai người không ly hôn càng sớm càng tốt đi?"

Đôi mắt đẫm lệ của Ôn Thanh nhìn Lâm Nhược Khê tràn đầy mong đợi, lúc này trông cô ta càng quyến rũ, thanh nhã hơn bình thường.

Đối diện với đôi mắt đẫm lệ bi thương của cô ta, Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy gió đêm hôm nay thổi có chút lộn xộn.

Còn có chút buồn cười, cô thật sự không hiểu tại sao Ôn Thanh lại có thể thoải mái bán rẻ sự đau khổ của bản thân để cầu mong sự đồng cảm của người khác, mà lúc nãy chính cô ta là người đã buông những lời cay nghiệt trước.

Nhưng Lâm Nhược Khê cô là ai, cô chẳng bị mấy lời văn vẻ của Ôn Thanh đánh lừa đâu, nếu Ôn Thanh đã muốn đóng giả một đóa bạch liên hoa, thì cô ngại gì việc vào vai phản diện chứ.

"Cô Ôn, hình như cô hiểu lẩm rồi, quyết định ly hôn chưa bao giờ nằm

trong tay tôi."

"Lúc đầu tôi thực sự có nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng A Ngôn đã cố hết sức nài nỉ, Anh ấy nói rằng tôi là ánh nắng rực rỡ trong cuộc đời anh ấy, nếu tôi rời đi, cuộc đời anh ấy sẽ chỉ còn bóng tối và tuyệt vọng."

"Anh ấy là một người quá ưu tú, ngày nào cũng ở bên tai tôi nói mấy câu ngọt ngào, cho dù trái tim tôi có sắt đá đến mấy cũng phải động lòng thôi! Còn người thế thân như cô nói, tôi cũng chưa từng nghe anh ấy nhắc qua. Tôi chỉ biết là A Ngôn rất quan tâm tôi, lần trước chỉ vì tôi nằm mơ thấy ác mộng mà anh ấy đã ôm và dỗ dành tôi cả đêm."

Vừa nói, Lâm Nhược Khê vừa cố ý làm ra vẻ vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào.

Thấy Lâm Nhược Khê như vậy, Ôn Thanh tức đến nỗi muốn phát điên, nhưng cô ta vẫn kềm chế, trên mặt vẫn là nhu hòa cố gượng cười: “Nói trắng ra là, cô Lâm đây nhất định không muốn buông tay đúng không?”

“Anh ấy là chồng tôi, tại sao tôi phải buông tay?” Lâm Nhược Khê dùng ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào cô ta, không có một chút địch ý nào, cũng không có chút biểu cảm nào.

"Chồng cô?" Nụ cười của Ôn Thanh cuối cùng cũng biến mất, "Lâm Nhược Khê, cô thật nông cạn! Ngoại trừ tờ giấy đăng ký kết hôn ra, anh ấy đã bao giờ công khai thân phận của cô ra ngoài chưa? Có nói sẽ tổ chức hôn lễ với cô chưa? Nhẫn cưới nữa, cô có nhẫn cưới không? Cô ra ngoài hỏi thử xem, ai cũng biết Lục Cảnh Ngôn là người không gần nữ sắc, cô ở trước mặt tôi khoe khoang thì được lợi gì?"

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, nét mặt Ôn Thanh trở nên hờ hững, giống như đang âm thầm chế nhạo Lâm Nhược Khê.

"Lâm Nhược Khê, trong mắt anh Cảnh Ngôn, cô mãi mãi chỉ là kẻ thế thân, còn trong mắt giới quý tộc trên cái đất Thịnh Kinh này, cô cũng chỉ là một diễn viên không xứng tầm."

Nhìn Ôn Thanh không biết điều ở trước mặt, Lâm Nhược Khê lười biếng nghe cô ta nói nhảm.

Nhưng Ôn Tình lại bổng nhiên cười một cách nham hiểm, cô ta từng bước một tiến tới gần, cô ta là siêu mẫu, tất nhiên cao hơn Lâm Nhược Khê chỉ 1m65 nhiều.

Cô ta ghé sát vào tai Lâm Nhược Khê, cười nhẹ nói: "Nếu như cô cứ chấp mê bất ngộ như thế, tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả khi ái mộ Lục Cảnh Ngôn là gì..."

"Ồ, cô lại định dùng tiền mua tội gϊếŧ người à?"

Nếu Ôn Thanh đã trở mặt thì Lâm Nhược Khê cũng không ngại nói thẳng, cô chỉ đơn giản nói ra sự thật mà thôi.

Sắc mặt Ôn Thanh đột ngột thay đổi, nhưng chỉ trong chốt lát đã lấy lại bình tĩnh cười nói: "À! Thì ra cô biết rồi? Bản lĩnh cũng không nhỏ, mới thế mà phát hiện ra tôi rồi, nhưng như thế thì đã sao? Cho dù cô có đem chuyện này nói cho anh Cảnh Ngôn nghe, thì anh ấy cũng sẽ không tin cô đâu."

"Nếu cô không tin, chúng ta có thể thử xem sao!"

Ôn Thanh bất ngờ nắm lấy tay Lâm Nhược Khê, đẩy lên người mình...