Chương 44: Cha con bất hòa.

Đúng lúc này, Ôn Thanh đột nhiên lùi lại một bước, ngã xuống tảng đá ven đường.

“Aaaa” Tiếng hét chói tai xuyên thủng màn đêm, kinh động mọi người xung quanh.

Chứng kiến một màn kịch kinh thiên động địa này, Lâm Nhược Khê không khỏi khâm phục sự can đảm của Ôn Thanh, cô ta đối với bản thân mình còn tàn nhẫn như thế, chẳng trách dám xuống tay gϊếŧ người.

Cô ta ngã xuống, đầu đập thẳng vào cạnh nhọn của tảng đá, máu lập tức chảy ra, dưới ánh đèn vàng, màu đỏ sẫm của máu càng thêm chói mắt.

Còn Ôn Thanh thì ngã ra bất tỉnh, chắc có lẽ vì quá đau.

Lâm Nhược Khê có hơi chút hoang mang, để có được Lục Cảnh Ngôn, Ôn Thanh có thể không màng đến sống chết hay sao?

Tình yêu thực sự là thứ quá khủng khϊếp!

"Tiểu Thanh!"

Một giọng nói khẩn trương truyền đến, sau đó là một bóng người cường tráng lao tới.

Người tới là Lục Đình Viễn! ! !

Ông ấy đẩy Lâm Nhược Khê ra, cúi người xuống nâng Ôn Thanh dậy...

Lâm Nhược Khê bị đẩy đột ngột nên loạng choạng, lúc cô có thể giữ thăng bằng lại thì thấy Lục Đình Viễn đã bế Ôn Thanh lên, sau đó quay đầu liếc nhìn Lâm Nhược Khê với ánh mắt khó chịu.

Lâm Nhược Khê sững sờ đứng đó, trong lòng cảm thấy hít thở không thông, không phải vì cô sợ mà là vì ánh mắt quá đỗi uy nghiêm của Lục Đình Viễn.

Thấy ông ấy vội bế Ôn Thanh vào trong, Lâm Nhược Khê cũng vội vã bước theo.

Sau khi vào đại sảnh, bên trong là một mảnh hỗn loạn, Lục Cảnh Ngôn cũng đang đứng ở đó, Lục Đình Viễn vội vàng gọi Trần Mã: "Tiểu Trần, nhanh lên! Gọi bác sĩ!"

Lục Cảnh Ngôn sửng sốt mất mấy giây, sau đó bình tĩnh nhìn Lâm Nhược Khê đi theo sau, anh liếc nhìn cô một cái rồi dời ánh mắt đi.

"Chuyện này là sao?"

Lục Cảnh Ngôn lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Ôn Thanh đang chậm rãi mở mắt ra.

Sau khi gọi bác sĩ, Trần Mã nhanh chóng tìm hòm thuốc đến giúp Ôn Thanh cầm máu.

Ôn Thanh ngơ ngác nhìn trần nhà, sắc mặt yếu ớt tái nhợt, yếu ớt nhỏ giọng nói: "Anh Cảnh Ngôn, đều là lỗi của em, em không nên làm cô Lâm tức giận, anh đừng trách cô ấy..."

"Cô Ôn, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được đâu, cô bị thương như thế nào không lẽ cô không biết, đừng ở đây đổ oan cho tôi, tôi nói cho cô biết..."

"Lâm Nhược Khê!!! Cô câm miệng!"

Lâm Nhược Khê còn chưa nói xong, Lục Đình Viễn đã ngắt lời, ông ta từ bên cạnh Ôn Thanh đứng lên, giơ tay muốn giáng cho Lâm Nhược Khê một bạt tay.

Lâm Nhược Khê cam chịu nhắm mắt lại, mặt nghiêng sang một bên, cho dù cô không sai thì người đàn ông này chính là Lục Đình Viễn.

Ông là tư lệnh Lục tiếng tâm lừng lẫy, còn là ba của Lục Cảnh Ngôn, là chồng của Mộ Thanh Hoan, và cũng có thể coi là..coi là anh trai cùng cha khác mẹ với mẹ cô ...

Chát! ! !

Cho đến khi có một âm thanh chói tai vang lên, Lâm Nhược Khê nhắm tịt mắt nhưng sau một lúc vẫn không cảm thấy đau.

Cô kinh ngạc mở to hai mắt, thì nhìn thấy trên gò má anh tuấn của Lục Cảnh Ngôn in hằn dấu tay đỏ au!

Lâm Nhược Khê vừa cảm thấy hốt hoảng vừa cảm thấy xót xa, muốn đưa tay chạm lên mặt anh.

Cô còn chưa kịp đưa tay ra đã bị một lực kéo lại, cô bất chợt ngã nhào vào vòng tay ấm áp của Lục Cảnh Ngôn, Lục Cảnh Ngôn vươn đôi tay dài bao bọc lấy cô trong lòng, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Cô ngơ ngác ngước mắt lên nhìn chiếc cằm thon gọn của anh gần ngay trước mắt, lại nghe thấy giọng nói hờ hững của anh vang lên.

"Còn chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc, ba đã ra tay độc đoán, nếu cái tát này không phải tát con mà là tát Lâm Nhược Khê, chẳng phải là chính ba tát vào mặt Lục gia hay sao? Dù sao về mặt pháp luật cô ấy chính là con dâu của ba."

"Ba là trưởng bối đã nhiều năm, lại dựa vào lời nói từ một phía mà ra tay đánh người, gia quy này ở đâu ra? Ba để pháp luật ở đâu?"

"Mày! Bất hiếu!" Lục Đình Viễn tức giận gầm lên, "Mày nói cái gì là lời nói từ một phía? Chính mắt ba mày nhìn thấy, ta vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy cô ta đẩy tiểu Thanh ngã xuống, chẳng lẽ mày cho rằng mắt ba mày mù rồi?"

"Lục Cảnh Ngôn, mày đúng là mất trí rồi. Vì một phụ nữ lòng dạ nham hiểm như vậy, lại khiến mày mê muội đánh mất lý trí! thật khiến ta thất vọng mà !"

Lục Cảnh Ngôn cũng chẳng thèm quan tâm đến những lời khiển trách đầy tức giận của Lục Đình Viễn, thu tay về đặt trên eo Lâm Nhược Khê, khẽ dùng ngón tay siết chặt eo cô, kéo cô đi về phía cửa.

Khi đến cửa, anh quay đầu lại, thờ ơ nói tiếp: "Lát nữa giáo sư Lý sẽ đích thân tới, nếu tiểu Thanh không sao, sau này con không muốn thấy bất kỳ người nào quấy rầy A Tinh!"

"Anh Cảnh Ngôn—"

Thấy anh sắp rời đi, Ôn Thanh tức giận hét lên một tiếng rồi lại ngất đi.

Thấy vậy, Lục Đình Viễn tức giận gầm lên: "Tiểu Thanh đã như vậy rồi, mày còn bỏ đi? Tao dạy mày sống vô tâm như vậy sao? Lục Đình Viễn tao, tao điên rồi mới sinh ra một đứa máu lạnh như mày?"

"Nếu như con thực sự máu lạnh, cái tát vừa rồi ba nghĩ ba có thể giáng xuống được hay không?"

Lục Cảnh Ngôn không nói nữa, kéo Lâm Nhược Khê đi, cũng không quay đầu lại thêm lần nào.

Lục Đình Viễn cũng là lần đầu tiên thấy Lục Cảnh Ngôn cãi lời ông, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: "Nghịch tử! Đúng là nghịch tử! Vì một ả hồ ly tinh, mà khiến đứa con trai ngoan ngoãn của tôi thành ra thế này..."

Trần Mã đang cầm máu cho Ôn Thanh nghe vậy cũng sững sờ, nhưng cũng không nói gì.

Bà ấy chỉ là người làm cũng không tiện xen vào việc của gia chủ!

Tuy nhiên, đêm nay đúng là có rất nhiều thông tin!

Cô An An thế mà không phải em gái của Lục Cảnh Ngôn, mà là vợ của anh!

Nếu phu nhân biết được, không biết bà sẽ vui hay buồn đây?

Một lúc sau, bác sĩ vội vã đến.

Mọi người cẩn thận đưa Ôn Thanh vào phòng, bác sĩ nhanh chóng sát trùng và băng bó cho cô ta, còn ở trước mặt Lục Đình Viễn cẩn thận làm một loạt kiểm tra..

"Tư lệnh Lục, vết thương của cô Ôn không nghiêm trọng, đặc biệt chăm sóc trong một tuần, đừng để chạm vào nước là sẽ khỏi."

"Chỉ là... tâm trạng của cô ấy không ổn định cho lắm, tốt nhất mọi người nên chú ý hơn, nên khuyên nhủ cô ấy, đừng để cô ấy bị kích động thêm."

"Được, miễn không nguy hiểm đến tính mạng là được."

Lục Đình Viễn gật đầu với bác sĩ, sau đó nhìn Trần Mã.

Trần Mã hiểu ý, bước đến mời bác sĩ ra ngoài.

Lục Đình Viễn liếc nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường một lúc lâu, sau đó cũng đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, lửa giận trong mắt ông ấy lại bùng lên

Chắc chắn là Lâm Nhược Khê!

Thứ diễn viên không xứng tầm!

Ông chỉ đi hơn một tháng, mà cô ta đã có thể ở nhà quyến rũ Lục Cảnh Ngôn, ngay cả Mộ Thanh Hoan cũng bị cô ta mê hoặc.

Xem ra ông phải suy nghĩ biện pháp nào đó để loại bỏ người phụ nữ độc ác này ra khỏi Lục gia mới được.

...

Cảnh Lâm Viên

Một lần nữa bước vào khu biệt thư kiểu Âu này, Lâm Nhược Khê mới biết tên của nó là Cảnh Lâm viên.

"A Ngôn, đau lắm không? Tại sao anh ngốc vậy? Sao lại đỡ cái tát đó cho em? Em hiện tại thì không sao, còn anh và ba lại bất hòa rồi, nếu mẹ biết được sự thật thì làm sao đây? Mẹ có thể không chấp nhận em không?"

Lâm Nhược Khê đưa tay nhẹ nhàng chạm vào dấu tay trên mặt Lục Cảnh Ngôn, trong mắt ngập tràn xót xa và lo lắng.

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, vẻ mặt buồn buồn nắm lấy tay cô.