Chương 42: Lục Đình Viễn quay về.

Nét mặt Lâm Nhược Khê lập tức cứng đờ, cô có cảm giác có chuyện gì đó đáng sợ lắm sắp xảy ra, tim cũng muốn ngừng đập luôn rồi.

Chuyện gì thế này?

Sao A Ngôn lại đen mặt như vậy chứ?

"Cảnh Nhất Phàm là bạn diễn trong phim của em?"

Lúc cô đang miên man suy nghĩ thì người đàn ông đang đen mặt này rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Lâm Nhược Khê, chuyện này sao em không nói với anh?"

Hả?

Thế này là đang hỏi tội đúng không nhỉ?

Thật ra, lúc này Lâm Nhược Khê có chút sợ hãi, Lục Cảnh Ngôn trước giờ khi đối với cô đều luôn dịu dàng.

Ngoại trừ lần đầu gặp mặt ở bệnh viện lúc cô mới tỉnh lại, anh chưa từng nổi giận với cô một lần nào, lúc nào cũng cư xử rất nhẹ nhàng ấm ấp.

Đến mức cô đã trực tiếp coi anh là một người đàn ông ôn nhu chứ không hề biết nổi nóng, nhưng thật ra không phải như vậy, trong giới kinh doanh ở Thịnh Kinh này, cái tên Lục Cảnh Ngôn được biết đến như là diêm vương sống, lạnh lùng ngang tàng, sự tồn tại của anh khiến những đối thủ kinh doanh khác vừa ghen ghét vừa nể sợ ...

"A... A Ngôn, em..." Lâm Nhược Khê hơi sợ sệt mà có chút ngập ngừng.

Giọng nói của cô có chút run rẩy, có chút sợ hãi cũng có chút bất lực.

Tại sao cô lại không nói cho Lục Cảnh Ngôn?

Khi đó cô cũng không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.

Ai ngờ lại khiến Lục Cảnh Ngôn tức giận như vậy, chẳng lẽ là anh nghi ngờ cô và Cảnh Nhất Phàm...? ? ?

Nghĩ như vậy, Lâm Nhược Khê tự nhiên cảm thấy oan ức, rưng rưng nước mắt mà nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Lục Cảnh Ngôn, anh không tin em sao?"

"Nếu đã không tin em thì anh còn đến đây làm gì?"

"Nếu anh không tin em, vậy chúng ta ly hôn ngay đi trước khi quá muộn, như vậy thì anh cũng có thể ngăn chặn được tổn thất về sau, để anh không…

“ưʍ..ưʍ..."

Lời còn chưa dứt Lâm Nhược Khê đã bị Lục Cảnh Ngôn chặn lại, là dùng môi để chặn.

Hơi thở của Lâm Nhược Khê lập tức rối loạn, tim đập loạn xạ, ngay lúc cô sắp hụt hơi, Lục Cảnh Ngôn cũng đã ngừng lại để cho cô kịp hít thở.

Nhưng không được mấy giây, anh lại bắt đầu quấn lấy môi lưỡi cô, không kịp cho cô thời gian để giãy giụa...

Cho đến khi môi lưỡi Lâm Nhược Khê hoàn toàn tê dại, Lục Cảnh Ngôn mới buông cô ra.

Vẻ lạnh lùng trong mắt anh đã tiêu tan, thay vào đó là ngọn lửa hừng hực, anh nhìn Lâm Nhược Khê bây giờ đang hoàn toàn ngây ngốc ngồi đó, lại một lần nữa áp đôi môi mình lên đôi môi sưng đỏ của cô, nhưng lần này là cắn một cái: "Sao em dám nói ly hôn với anh?"

Lâm Nhược Khê đau đến nhíu mày, cảm thấy môi mình chắc chắn bị anh cắn rách rồi.

Cô định đưa tay chạm vào, nhưng anh lại tiến tới, liếʍ nhẹ lên môi cô, Lâm Nhược Khê muốn đẩy anh ra nhưng không được, chỉ có thể bất lực thở dài.

"A Tinh, anh vất vả như thế mới có thể tìm lại em, anh chỉ sợ nếu bản thân mình không cẩn thận, sẽ lại để em một lần nữa lâm vào nguy hiểm."

"Anh biết, A Tinh của anh làm sao có thể để mắt đến tên cặn bã Cảnh Nhất Phàm đó, nhưng hắn ta thì sao? Ai dám đảm bảo rằng hắn ta không có ý đồ gì với em!"

"Sau này không được nhắc tới chuyện ly hôn nữa, cho dù là bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được phép nhắc đến. Nếu lần sau em còn phạm sai, anh nhất định sẽ trói em lại, khiến em vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng rời khỏi anh nữa bước."

Lúc Lục Cảnh Ngôn nói những câu này, trong mắt anh chỉ toàn là chiếm hữu.

Tâm trạng Lâm Nhược Khê cũng dần thả lỏng.

Chắc chắn đây là câu trả lời - Trong chuyện tình cảm, ai yêu đối phương nhiều hơn sẽ là kẻ thua cuộc!

Cô cho rằng Lục Cảnh Ngôn không tin tưởng cô, nhưng thật ra không phải thế, là anh đang lo lắng cho cô, chỉ sợ cô gặp nguy hiểm, thế mà cô lại trách anh.

Nhưng thái độ lúc đầu của Lục Cảnh Ngôn thật sự khiến cô sợ hãi, Lâm Nhược Khê không chịu nổi nữa nên mới giở trò ăn vạ.

"A Ngôn, anh làm em sợ chết khϊếp! Lúc nãy thái độ của anh rất dọa người đấy. Em rõ ràng không làm sai gì, vậy mà lúc nãy anh cứ lạnh lùng nhìn em như thế, đây là bạo lưc cảm xúc đấy, anh biết không hả?"

Lâm Nhược Khê dùng sức mím chặt môi, như là cô đã phải chịu nhiều ấm ức lắm.

Lục Cảnh Ngôn thấy vậy liền ôm cô vào lòng, kiên nhẫn an ủi: “Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, anh không nên dọa sợ A Tinh.”

"Hôm nay anh nhận được điện thoại của Cố Dao, cô ấy nói Cảnh Nhất Phàm cũng ở phim trường, lại đóng cặp với em, em không biết lúc đó anh đã lo lắng thế nào đâu."

Lâm Nhược Khê áp mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn mạnh mẽ của anh, tựa hồ cũng cảm nhận được sự lo lắng anh dành cho cô.

Lâm Nhược Khê vươn tay vòng qua cổ anh: "A Ngôn, em không yếu ớt như vậy, em cũng có học võ mà! Tên trói gà không chặt như hắn, không làm được gì em đâu!"

"Anh yên tâm đi, em có thể chăm sóc bản thân thật tốt, cho dù không có A Ngôn bên cạnh, em cũng sẽ bình an vô sự."

Thấy cô cười tươi như hoa, Lục Cảnh Ngôn cũng cười theo.

"Trong mắt anh, A Tinh như một con búp bê bằng pha lê vô cùng xinh đẹp, là sự tồn tại mà anh muốn dùng cả cuộc đời để chăm sóc."

Anh hôn nhẹ lên môi Lâm Nhược Khê, sau đó khởi động xe lái đi...

Một giờ sau.

Xe của họ đã đỗ trước cổng Lệ Hoa Viên.

Nhưng trước xe anh vẫn còn một chiếc Phaeton đang đỗ ở đó, khi nhìn thấy chiếc xe đó, tim Lâm Nhược Khê vô thức đập loạn xạ.

Quả nhiên, lúc họ cùng nhau bước vào phòng khách, thì nhìn thấy trên sô pha có một người đàn ông trung niên ngồi ở đó uống trà, gương mặt uy nghiêm, khí chất toát ra từ trên người ông ấy làm cho người khác tự nhiên căng thẳng. Quan trọng là Lục Cảnh Ngôn và ông ấy giống nhau đến mấy phần.

Không cần đoán cũng biết, đây chắc chắn là ba của Lục Cảnh Ngôn rồi, Lục Đình Viễn.

"Ba, ba về rồi!"

Lục Cảnh Ngôn bước tới chào hỏi ông ấy.

Lục Đình Viễn ngồi trên sô pha, ánh mắt đảo qua giữa hai người bọn họ một lượt, sau đó hừ lạnh một tiếng.

"Hừ! Tôi còn không quay về, chỉ sợ cậu cũng quên mất gia chủ Lục gia là ai rồi! Lục Cảnh Ngôn, đi theo tôi!"

Lục Đình Viễn đứng dậy, mang theo vẻ mặt nghiêm nghị đi vào thư phòng.

"Đợi anh một lát, anh đi gặp ba, nếu em mệt quá thì về phòng nghỉ ngơi trước đi." Lục Cảnh Ngôn nhẹ giọng dặn dò Lâm Nhược Khê, sau đó chậm rãi đi về phía thư phòng.

Lâm Nhược Khê lo lắng ngồi xuống sô pha, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Bây giờ đã là mười giờ rưỡi, Mộ Thanh Hoan nhất định đã ngủ say rồi, không biết Lục Đình Viễn có nói thật chuyện của Lục An An với bà hay không nữa?

Khoảng năm phút sau, Trần Mã từ trong bếp đi ra, trên tay còn bưng một bát cháo tổ yến, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt Lâm Nhược Khê, mỉm cười hiền từ.

"Tiểu thư, đây là phu nhân kêu tôi chuẩn bị cho cô."

"Hôm nay phu nhân cùng mấy người bạn đi đến núi Thanh Vân chơi, sau khi trở về thì phu nhân hơi mệt nên đi ngủ sớm, trước khi đi ngủ còn cố ý dặn tôi nấu cháo tổ yến cho cô."

“Cám ơn dì Trần, hôm nay mẹ có uống trà nhân sâm không ạ?” Thấy dì Trần vẫn đối xử với cô như trước, sự căng thẳng trong lòng Lâm Nhược Khê cũng giảm bớt.

Trần Mã hiểu ý cười nói: "Tiểu thư yên tâm, phu nhân trước khi ngủ đều uống, dường như bây giờ đã thành thói quen rồi."

Lâm Nhược Khê gật đầu với Trần Mã, sau đó bưng cháo tổ yến lên...

Thấy cô bắt đầu ăn cháo, Trần Mã mỉm cười quay người trờ vào bếp.

Nhìn bóng lưng Trần Mã, Lâm Nhược Khê không khỏi có chút buồn lòng.

Thời gian qua ở Lệ Hoa Viên, Mộ Thanh Hoan và Trần Mã đều rất quan tâm đến cô, tuy chỉ là những người cô mới gặp lần đầu, nhưng sống chung dần lại thành ra người thân.

Nếu Lục Đình Viễn đã nói ra sự thật, liệu Mộ Thanh Hoan có thể chịu được cú sốc đánh mất người thân một lần nữa hay không?

Nếu như Lục Đình Viễn vì chuyện cô giả mạo An An mà ghét cô, vậy Lục Cảnh Ngôn sẽ làm gì...

Lúc Lâm Nhược Khê đang miên man suy nghĩ, trên lầu đột nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng, cô theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy Ôn Thanh đang tươi cười bước xuống cầu thang..