Chương 41: Lục Cảnh Ngôn đen mặt.

Lâm Nhược Khê nhìn Cố Dao với ánh mắt trấn an, sau đó bưng tách trà lên uống cạn.

Cảnh Nhất Phàm tận mắt chứng kiến cô uống cạn tách trà, trong mắt hắn ta hiện lên một tia đắc thắng.

Cố Dao cắn môi tức giận nhìn Cảnh Nhất Phàm, hận không thể chém chết hắn ta.

Nhưng hắn ta lúc này đang cực kỳ tự mãn, không hề để ý đến ánh nhìn thù hận của Cố Dao.

Một lúc sao, Lâm Nhược Khê lấy lý do không khỏe, chào tạm biệt mọi người rồi rời đi trước.

Cố Dao tất nhiên cũng nhanh chóng đuổi theo.

Cầm chắc phần thắng trong tay, Cảnh Nhất Phàm liếc nhìn chiếc ghế trống do Lâm Nhược Khê để lại, khóe môi cong lên một nụ cười tàn nhẫn.

Hắn ta đã cho người chặn Lâm Nhược Khê trên tầng, chỉ cần đúng thời điểm, họ chắc chắn sẽ giao Lâm Nhược Khê cho hắn.

Còn đối với Cố Dao, chắc chắn phải cho cô ta một bài học, nghĩ đến cái tát ngày hôm qua, hắn thực sự rất căm hận.

...

Ở cửa thang máy.

Cố Dao lo lắng nhìn Lâm Nhược Khê: "Tiểu Khê, tên cặn bã Cảnh Nhất Phàm đã bỏ thuốc vào trà, giờ cậu thấy thế nào? có thấy trong người khó chịu không?"

"Cậu đừng lo, tớ gọi cho Lục Cảnh Ngôn rồi, anh ấy sắp tới đây rồi."

"Về phần Cảnh Nhất Phàm, đã đến lúc cho hắn ta nếm thử mùi vị hại người trái lại hại mình rồi."

Lâm Nhược Khê rất bình tĩnh nhưng trên khuôn mặt có gì đó khác lạ, chẳng qua khi lời nói ra lại quá thản nhiên.

"Dao Dao, cậu lo lắng nhiều rồi, trong trà không có thuốc, lúc nãy nhiều người như thế, hắn ta cũng không phải kẻ ngốc, đâu thể trắng trợn làm chuyện bỉ ổi như vậy, nếu như tớ đoán không lầm, cái bẫy hắn ta giăng sẵn đang ở trên tầng.”

Nói xong, Lâm Nhược Khê vươn tay ấn nút thang máy, sau đó kéo Cố Dao vào trong.

Nhìn thấy có vẻ Lâm Nhược Khê không sao thật, Cố Dao mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, tách trà đó đúng là đã bị bỏ thuốc, nhưng A Bảo đã khéo léo sử dụng mánh khóe giúp Lâm Nhược Khê giải quyết.

Lý do vì sao Lâm Nhược Khê không nói với Cố Dao, vì chuyện này tồi tệ hơn cô nghĩ, cô không muốn Cố Dao bị kéo vào những rắc rối không cần thiết.

Sự tồn tại của A Bảo quá vô lý trên thế gian này, nó cũng đã nhiều lần dặn dò cô không được tiết lộ, nên đương nhiên Lâm Nhược Khê không thể nói rõ lý do với Cố Dao được, đành phải tìm cách lấp liếʍ cho qua.

Hai người vừa ra khỏi thang máy, đã thấy mười mấy người mặc đồ đen đứng ở hành lang.

"Tiểu thư, xử lý xong những người kia rồi, bọn họ nói. . . . . ."

Người đàn ông mặc áo đen chần chờ không nói tiếp.

"Bọn họ nói cái gì? Có gì muốn nói thì nói đi, đừng do dự nữa." Cố Dao dậm chân.

Người đàn ông ngập ngừng: "Họ nói Cảnh Nhất Phàm bảo họ chặn cô Lâm lại, rồi nhốt cô ấy vào phòng của hắn. Về phần cô, cô ... cô thì phải đánh một trận, sau đó chụp ảnh…ảnh khỏa thân ..."

"Ha ha, Cảnh Nhất Phàm, thật đúng là đê tiện vô địch thiên hạ, hậm hực vì bị ăn tát nên định dùng mấy thủ đoạn hèn hạ này đối phó với bản cô nương đây, hắn ta đúng là một tên cặn bả lòng dạ hẹp hòi, không đáng mặt quân tử."

Cố Dao giận đến bật cưới, may mắn thay cô ấy đã biết trước kế hoạch của Cảnh Nhất Phàm nên đã kịp chuẩn bị vệ sĩ chờ sẵn ở đây.

"Người tôi bảo các anh sắp xếp đã sẵn sàng chưa?"

Cố Dao hỏi, người đàn ông trả lời: "Cô Cố yên tâm, đã sớm sắp xếp đợi ở trong phòng, ngày mai nhất định sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng."

"Dao Dao, cậu sắp xếp ai thế?" Lâm Nhược Khê nghi ngờ hỏi.

Cố Dao lườm cô một cái cũng không đáp lại, quay đầu nói với người đàn ông: "Đêm nay các anh ở lại đây, có chuyện gì thì nhanh chóng thông báo cho tôi."

"Được, cô Cố!"

Những người áo đen đáp lại, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Nhược Khê vẫn đầy ẩn ý nhìn Cố Dao, chờ nghe giải thích.

Cố Dao kéo cô vào trong phòng,

Sau khi đóng cửa lại, Cố Dao nói: "haha!Tớ sắp xếp người chuẩn bị mê hương trong phòng hắn, còn chọn cho hắn một anh chàng điển trai, về phần hắn tý nữa về phòng sẽ như thế nào, thì đó không nằm trong tầm kiểm soát của tớ."

"Aaa, Dao Dao, cậu tuyệt thật, so với tớ còn tàn nhẫn hơn nha!"

Lâm Nhược Khê không khỏi bật cười, Cảnh Nhất Phàm, hắn ta phong lưu như thế, tính tình lại xấu xa, ngày mai hắn phát hiện ra mình thế mà lại ngủ cùng đàn ông, không biết sẽ như thế nào?

Hạ sách này thực sự quá tuyệt vời! ! !

Bây giờ đã có Dao Dao ra tay, cô cũng không cần mất công sắp xếp nữa, còn Cảnh Nhất Phàm có xảy ra chuyện gì hay không, thì trông chờ vào vận may của hắn ta.

"Cười! Lâm Nhược Khê, cậu còn cười! Đã biết Cảnh Nhất Phàm là loại tiểu nhân quỷ quyệt như vậy, cậu còn dám uống trà hắn ta chuẩn bị, không sợ bị chuốc thuốc thật à?"

Cố Dao bất mãn phàn nàn, nhưng Lâm Nhược Khê thì không thể nói nên lời, cũng không tiện giải thích...

"Dao Dao..."

"Đừng! Lâm Nhược Khê, đừng dùng ánh mắt trìu mến đó nhìn tớ, tớ là phụ nữ, tớ chỉ thích đàn ông."

Cố Dao xua tay liên tục, còn giả vờ khϊếp sợ tránh né Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê: "..."

Cô gái này bị sốc đến ngốc luôn rồi à!

Lâm Nhược Khê khẽ thở dài.

"Dao Dao ~ Lần sau nhất định tớ sẽ cẩn thận hơn, sở dĩ hôm nay tớ làm như vậy, không phải vì có cậu ở bên cạnh tớ hay sao? Cậu sẽ bảo vệ tớ mà."

Cố Dao đối với lời nịnh nọt của cô cảm thấy rất ớn lạnh, nhưng cùng không khỏi cảm động, "Cũng không tồi, còn biết thế, sau này cậu còn như thế, tớ chắc chắn sẽ bỏ câu tự xử một mình"

"Tớ biết, tớ biết, Cố tiểu thư đã căn dặn, tiểu nhân chỉ có thể ghi nhớ trong lòng."

Cốc Cốc Cốc!

Có tiếng gõ cửa, Lâm Nhược Khê quay đầu lại nhìn qua mắt mèo trên cửa, thấy Vân Đóa đứng ở bên ngoài.

"Vân Đóa, cô tìm tôi à?" Lâm Nhược Khê mở cửa, bình tĩnh hỏi.

Vân Đóa khẽ nhìn qua Cố Dao, gật đầu với bọn họ rồi nói: "Tiểu thư, Lục tổng đợi cô dưới lầu."

Lục Cảnh Ngôn đang ở đây?

Lâm Nhược Khê còn đang chờ xem kịch hay! Nhưng giờ Lục Cảnh Ngôn đến đây rồi, có lẽ không thể xem kịch được nữa rồi.

Cố Dao nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: “Tiểu Khê, đi đi, đừng để Lục Cảnh Ngôn đợi, tý nữa có chuyện gì tớ sẽ gọi cho, sẽ kể cụ thể cho cậu nghe. "

Lâm Nhược Khê đành phải gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng thu dọn hành lý, kéo vali đi ra ngoài.

Cố Dao nhìn Lâm Nhược Khê và Vân Đóa rời đi, sau đó gọi một cuộc điện thoại.

"Lập tức hủy bỏ toàn bộ dữ liệu camera của khách sạn Phượng Hoàng, không được để lại bất kỳ manh mối gì."

"Nữa đêm mà cô Cố gọi cho tôi chỉ để nhờ vả một chuyển cỏn con thế này, nếu tôi xử lý tốt chuyện này, cô Cố có phần thưởng gì cho tôi không?"

Một giọng nam thâm trầm như tiếng đàn vọng ra từ bên kia điện thoại, giọng điệu vừa giễu cợt vừa châm chọc.

Cố Dao híp mắt cười lạnh: "Hừ! Anh không thích làm thì đừng làm, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là có liên quan đến tiểu Khê thôi, nếu có chuyện gì xảy ra hậu quả tự anh gánh lấy, tôi không rảnh nói nhảm với anh!"

Cạch một tiếng.

Cố Dao trực tiếp cúp điện thoại, ném điện thoại lên sô pha, thay dép lê rồi đi về phía phòng tắm.

...

Lúc Lâm Nhược Khê đi xuống lầu, liền nhìn thấy chiếc maybach quen thuộc đỗ cách đó không xa.

Cô không khỏi nhanh chân hơn bước đến, mặc dù rất muốn ở lại để chứng kiến màn kịch hay mà Cố Dao dầy công sắp xếp cho Cảnh Nhất Phàm, nhưng biết Lục Cảnh Ngôn vì mình mà đến đón, cô lại cảm thấy trong lòng rộn ràng!

Vân Đóa thấy vậy, đành xách vali của Lâm Nhược Khê đi đến bãi đậu xe trước, may mà cô ấy cũng lái xe đến đây, chứ nếu không đã biến thành bóng đèn 100W rồi...

Lâm Nhược Khê nhanh chóng lên xe, vừa lên đã nghịch ngợm véo má Lục Cảnh Ngôn một cái, nhưng khi còn chưa kịp thu lại nụ cười, đã nhìn thấy Lục Cảnh Ngôn quay lại, mặt mày thâm trầm không vui.