Chương 3: Cái nháy mắt quyến rũ

Lời tác giả: Đây là một sáng tác mới của mình, hy vọng mọi người ủng hộ, mình xin để link ở đây nhé!

https://truyenhdt.com/truyen/doc-mot-doi-diu-dang-am-mot-lan-gap-go/

Cố Ngự Phong nhìn khuôn mặt dịu dàng của Lục Cảnh Ngôn lúc này mà cong môi cười, anh ta không ngờ rằng tảng băng Lục Cảnh Ngôn này lúc yêu vào thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Mới yêu đương chưa bao lâu đã bắt đầu rắc thức ăn cho chó rồi, sau này yêu nhau thắm thiết, chẳng phải anh ta sẽ bị lão đại mình hành hạ như tên cẩu độc thân hay sao, đúng là đã quá bất cẩn trong việc kết bạn mà!

"Lão đại, anh nói thật đi, ngoại trừ cô gái nhỏ nhà anh, thì bản thiết kế này anh có thấy hài lòng không?"

Cố Ngự Phong chớp chớp đôi mắt hoa đào, nhìn Lục Cảnh Ngôn nói, yên lặng đứng bên chờ đợi câu trả lời của anh.

Lục Cảnh Ngôn liếc anh ta một cái sắc bén: "Cô gái nhỏ? Cậu được phép gọi thế à? Từ nay về sau gọi là chị dâu."

Cố Ngự Phong trong lòng thầm mắng, nhưng trên mặt lại cười ranh mãnh, "Được, được, gọi là chị dâu."

Lục Cảnh Ngôn cẩn thận cất bản thiết kế, nhìn xa xăm, chậm rãi nói: “Thư mời chào hàng của "Trung tâm giải trí Tinh Quang" đã đăng trên trang nhất ba tháng rồi, có rất nhiều mẫu thiết kế đẹp được gửi đến, nhưng không có cái nào tôi ưng ý cả. Bản thiết kế này vừa khéo lại phù hợp với mong muốn của tôi nhất.”

Cố Ngự Phong không cẩn thận lại bị nhét thức ăn cho chó, đây đúng là tội nghiệt mà, sao cái con người này cứ hành hạ anh ta thế chứ?



Tiểu khu Phong Lâm.

Lâm Nhược Khê nhìn cây cối, nhà cửa, gạch ngói trước mắt mà không khỏi cảm khái.

Ở kiếp trước, cô từng là đại minh tinh, cũng từng sống ở nơi này, ở đây hết thảy mọi thứ đều quen thuộc nhưng hình như tất cả đã không còn giống như xưa.

Bây giờ cô chỉ mới 18 tuổi, cô cũng đã kết hôn, dù chỉ là một cuộc hôn nhân trên hợp đồng.

“Tiểu Khê à, Lục Cảnh Ngôn không thấy cậu về biệt thự liệu có nổi giận không?”

Nhìn thấy bộ dạng thất thần của Lâm Nhược Khê, Cố Dao lo lắng hỏi. Lúc trước ở bệnh viện, cô trực tiếp đuổi vệ sĩ đi, nhất định là vì muốn quay lại đây.

"Dao Dao, tớ và anh ấy chỉ là một hợp đồng hôn nhân, không cần thiết phải ở chung."

"Hơn nữa, sau này nhất định cũng sẽ ly hôn, cần gì phải làm khó nhau, cậu cũng biết tớ sợ nhất là phiền phức, đúng không?"

Cố Dao vốn định nói thêm gì đó, nhưng thấy Lâm Nhược Khê không muốn tiếp tục chủ đề này, liền bất lực lắc đầu, lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Nhược Khê.

"Lục Cảnh Ngôn nhờ tớ đưa cho cậu, anh ấy đã sửa xong cho cậu rồi, tớ còn có việc về trước đây."

Nói xong, Cố Dao cầm túi xách đi ra cửa.

Nhìn Cố Dao rời đi, Lâm Nhược Khê vô lực ngã trên sô pha.

Lục Cảnh Ngôn nói rằng cô bất cẩn ngã xuống nước hôn mê, điện thoại đương nhiên cũng hỏng, hẳn là sửa chữa cũng rất phiền phức…

Nhưng tại sao anh ấy lại sửa giúp cô chứ?

Chẳng lẽ, anh ấy thực sự thích cô?

Không thể nào đâu? Chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng thôi, tương lai chắc chắn sẽ phải ly hôn.

Huống chi, Lục Cảnh Ngôn vốn được đồn đại là không gần nữ sắc, tầm nhìn lại rất cao, không thể yêu một tiểu bạch hoa nhỏ nhoi như cô được!

Có thể chỉ là do cuộc hôn nhân này mang lại lợi ích cho anh nên anh mới chấp nhận kết hôn thôi, chắc là thế rồi!

Cô cáu kỉnh vỗ vỗ đầu mình, cảnh cáo bản thân: Lâm Nhược Khê, mày đừng suy nghĩ lung tung nữa, điều quan trọng nhất với mày bây giờ là sự nghiệp và báo thù, đừng nghĩ đến việc cuộc hôn nhân này sẽ được lợi ích gì.

Lâm Nhược Khê nhấn nút mở nguồn điện thoại, đặt nó sang một bên, nhắm mắt lại.

Cô cần phải bình tĩnh để lên kế hoạch cho tương lai của mình...

"Tôi muốn tiền! Tôi muốn tiền! Tôi muốn tiền!"

Đột nhiên, tiếng chuông lạ vang lên, Lâm Nhược Khê nhíu chặt mày đưa tay ra nhận điện thoại.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói, thì đã nghe tiếng gầm của Lâm Đông Thành trong điện thoại.

"Lâm Nhược Khê, cô định làm trái ý trời hay sao? Ba ngày nay không nghe điện thoại của tôi! Lần này tôi tha cho cô, lần sau còn như vậy tôi nhất định cho cô nếm thử hậu quả."

"Tối nay bảy giờ tại phòng 818 của hội sở Hoàng Triều, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô, đừng đến muộn, nếu không cô sẽ vĩnh viễn không lấy được thứ mà mẹ cô để lại."

Một tiếng tút.

Điện thoại đã bị ngắt máy.

Lâm Nhược Khê đã quá quen với việc này.

Đây chính là cha cô, kiếp trước ông ta cũng vậy, ngoại trừ dọa nạt đòi tiền, ông ta chưa bao giờ quan tâm đến cô, mọi sự săn sóc yêu thương của ông ta đều dành cho Dương Lệ Na, và đứa con gái Lâm Yên Nhiên của bọn họ.

Cô không muốn gặp ông ta chút nào, nhưng thứ mà mẹ cô để lại chính là thứ mà cô luôn mong muốn có được, kiếp trước cô cũng chưa từng có được nó...

Màn đêm buông xuống.

Lâm Nhược Khê đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang, trang bị ngụy trang đầy đủ bước vào hội sở Hoàng Triều.

Cửa phòng 818 hé mở, cô mở ra nhưng bên trong không có ai.

Cô liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy điều gì đáng ngờ, nên cô ngồi xuống ghế và gọi cho Lâm Đông Thành.

Đầu dây bên kia dứt khoát cúp máy, gửi đến một tin nhắn: "Không cần vội! Tôi tới ngay!"

Nhìn dòng tin nhắn thôi cô cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ khuôn mặt hung tợn của Lâm Đông Thành.

Ngay lúc này, Lâm Đông Thành đang đứng ở một chỗ khuất bên ngoài phòng bao, nói chuyện điện thoại bằng vẻ mặt đắc ý.

"Cố tổng, tôi tới rồi, hôm nay tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh một món quà lớn, hy vọng anh hài lòng."

Đối phương không biết đã nói gì mà Lâm Đông Thành mỉm cười đặt điện thoại xuống, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.

Khoảng mười phút sau, Lâm Nhược Khê cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người nóng bừng, trước mắt dường như mơ hồ nhìn thấy Lục Cảnh Ngôn...

Lục Cảnh Ngôn đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy toàn thân căng thẳng.

Trên chiếc sô pha cách đó không xa, cô gái nhỏ thường ngày trong sáng đáng yêu đang nháy mắt nhìn anh, đôi môi anh đào khẽ hé mở, như đang mời gọi anh, còn chưa đợi anh tiến tới, cô bé đã nhắm nghiền đôi mắt mờ mịt lại rồi ngã xuống sô pha.

Lục Cảnh Ngôn liếc nhìn cái lư hương trong góc phòng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Anh nhẹ nhàng bế Lâm Nhược Khê lên, đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

Nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trên giường, Lục Cảnh Ngôn gửi cho Cố Ngự Phong một tin nhắn.

"Chặt đứt nguồn vốn của Lâm thị và tung tin ra ngoài rằng, bất cứ ai hợp tác với Lâm thị từ nay sẽ là kẻ thù của Lục Cảnh Ngôn tôi!"

Lúc nãy, khi Lâm Đông Thành gọi điện cho Cố Ngự Phong, anh tình cờ đang ngồi bên cạnh, khi nghe thấy "món quà lớn" mà ông ta định tặng cho Cố Ngự Phong, anh nghĩ ngay đến Lâm Nhược Khê, nên vội vàng chạy sang đây...

"Nước... muốn uống nước."

Tiếng rêи ɾỉ yếu ớt trên giường truyền đến, làm vơi đi phần nào bực dọc của Lục Cảnh Ngôn.

Anh rót một cốc nước ấm, nhẹ nhàng nâng cô dậy, đưa cốc nước đến miệng cô.

Lâm Nhược Khê đột nhiên mở to đôi mắt trong veo sinh động, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn một lúc.

Đột nhiên cô cười, giọng nói quyến rũ vang lên: "Lục Cảnh Ngôn, anh đẹp trai thật đấy!"

Cô nói xong đột nhiên vươn tay vòng qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

Có cảm giác gì đó là lạ, Lâm Nhược Khê vươn chiếc lưỡi mềm mại màu hồng của mình ra thăm dò.

Sau đó cô buông anh ra, nghiêm mặt nhận xét: "Thật mềm, thật là... ừm"

Lục Cảnh Ngôn ánh mắt như lửa đốt nhìn cô, cô còn chưa kịp nói xong, lòng bàn tay to lớn của anh đã đặt lên gáy cô, ghì cô hôn sâu hơn.

Lâm Nhược Khê ra sức giãy giụa mấy lần, nhưng sức lực càng lúc càng nhẹ đi.

Nụ hôn của Lục Cảnh Ngôn càng lúc càng cuồng nhiệt, cứ như muốn xé nát cô ra từng mảnh.

Nhưng sau khi hôn tới hôn lui cô gái trong lòng cũng không có phản ứng, anh hốt hoảng buông cô ra, lúc này mới phát hiện cô đã ngủ thϊếp đi, hô hấp đều đều giống như tiếng đàn trong màn đêm tĩnh lặng.

Nhìn cô gái nhỏ đáng yêu với đôi má ửng hồng, Lục Cảnh Ngôn giúp cô đắp chăn, vuốt má cô rồi mỉm cười dịu dàng.

"Em thế mà lại quên tôi rồi, hận không thể muốn nhanh chóng cùng tôi vạch ranh giới đến vậy sao? Thật là một cô bé nhẫn tâm mà!"