Chương 4: Lâm Nhược Khê đánh trả

Lời tác giả: Đây là một sáng tác mới của mình, hy vọng mọi người ủng hộ, mình xin để link ở đây nhé!

https://truyenhdt.com/truyen/doc-mot-doi-diu-dang-am-mot-lan-gap-go/

Sáng hôm sau.

Lâm Nhược Khê bị ánh nắng tràn từ cửa sổ đánh thức, cô dụi dụi mắt, lúc này mới nhận ra đây không phải phòng ngủ nhà mình.

Cô đột ngột ngồi dậy, vén chăn lên kiểm tra, nhận ra quần áo của mình còn chỉnh tề thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không ngờ Lâm Đông Thành lại mang cô đi tặng người khác như một món đồ chơi. Nếu ông ta đã không niệm tình cha con của họ, thì từ nay cô cũng không khách sáo với ông ta nữa.

Cũng may người cô gặp là Lục Cảnh Ngôn, nếu hôm qua không phải anh, hậu quả thế nào cô cũng không dám tưởng tượng...

Đột nhiên, hình ảnh cô ôm hôn Lục Cảnh Ngôn tối qua tràn vào tâm trí như một thước phim quay chậm, cô bực bội vỗ trán.

Cô ước gì có thể bâm vầm bản thân thành miếng đậu phụ, chỉ hít một chút hương thôi cũng khiến cô mất tập trung mà làm chuyện điên rồ như vậy.

Bây giờ Lục Cảnh Ngôn sẽ cảm thấy cô là phụ nữ dễ dãi, có đúng không? Thật mất mặt mà!

Thừa dịp trong phòng không có người, Lâm Nhược Khê lẳng lặng lẻn ra ngoài.

Trên ban công đối diện, Lục Cảnh Ngôn đứng ở đó, quan sát toàn cảnh từng nhất cử nhất động của cô.

...

Trên đường về, Lâm Nhược Khê lái xe mà mất tập trung, suýt chút nữa vượt đèn đỏ.

[Tiểu Nhược Nhược, tập trung!]

A Bảo đang ung dung ngồi trên ghế phụ.

Lâm Nhược Khê vừa nhìn thấy nó liền bắt đầu oán trách: "Ông trời của tôi ơi, cậu không phải nói là thần hộ mệnh của tôi sao? Tối hôm qua sao không cứu tôi? Để Lục Cảnh Ngôn mang tôi đi."

A Bảo vẫy tay một cách bất lực (lắc chân trước).

[ tiểu Nhược Nhược, từ xưa đều là anh hùng cứu mỹ nhân, thân tôi là kỵ sĩ, đương nhiên chỉ có thể đứng sang một bên, nhưng mà tôi cảm thấy đêm qua cô cũng rất hưởng thụ mà.]

Mặt Lâm Nhược Khê lập tức nóng bừng, con mèo con đáng ghét này thật quá vô liêm sỉ mà.

"A Bảo! Cậu nhìn lén, sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?"

[ tiểu Nhược Nhược, tôi không có cố ý, tôi chỉ là bảo bối cô mang theo bên người, bất quá lần sau tôi sẽ quay mặt đi. ]

Nó còn cố tình duỗi một chân ra để thể hiện sự chân thành của mình.

Lâm Nhược Khê bị động của nó làm cho buồn cười, vươn tay xoa đầu nó.

[Tiểu Nhược Nhược, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô, tôi đã lưu vài bức ảnh rất hot của Lâm Yên Nhiên vào máy tính của cô, cô có thể cân nhắc sử dụng nó. Nhưng Lâm Đông Thành sẽ lại tim đến cô đòi tiền, lần này cô nhất định phải từ chối, không được để ông ta thao túng nữa. ]

A Bảo lại đột nhiên biến mất, Lâm Nhược Khê ngược lại cũng không kinh ngạc chút nào, đó là thần hộ mệnh, đến rồi đi không dấu vết cũng là chuyện bình thường.

Trên thực tế, nếu không có A Bảo nhắc nhở, cô sẽ không bao giờ để Lâm Đông Thành thao túng cô nữa.

Trở lại căn hộ, Cố Dao mang vẻ mặt lo lắng đứng đợi ở cửa, nhìn thấy cô liền rối rít hỏi chuyện.

"Tiểu Khê, tối qua cậu không sao chứ? Khi tớ chạy đến hội sở, trong phòng không có người, camera cũng bị xóa sạch dữ liệu, tớ gọi cho cậu cả đêm đều không ai nghe máy."

Điện thoại? Lâm Nhược Khê cầm điện thoại lên xem, phát hiện đã tắt máy.

Cô mở điện thoại lên, quả nhiên có mấy chục cuộc gọi, tất cả đều là của Cố Dao.

Có lẽ Lục Cảnh Ngôn cảm thấy nhạc chuông sẽ khiến cô thức giấc nên tắt đi rồi, người đàn ông này thật sự rất bá đạo!

Sau khi vào nhà, cô bảo Cố Dao ngồi ở sô pha, tự mình đi rót một cốc nước ấm cho cô ấy, hối lỗi nói: "Dao Dao, là tớ làm cậu lo lắng rồi, đêm qua là Lục Cảnh Ngôn đưa tớ đi.”

Biết cô không sao, Cố Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhắc đến Lục Cảnh Ngôn, ngọn lửa tò mò trong mắt Cố Dao lập tức bùng lên.

"Vậy hai người có..."

"Không, không có chuyện gì hết, anh ấy đưa mình lên phòng rồi rời đi ngay."

Cố Dao thì không hỏi thì không sao, vừa hỏi thì lòng Lâm Nhược Khê lại rối như tơ, chả biết phải làm thế nào.

Thấy cô đỏ mặt, Cố Dao cũng không hỏi thêm nữa, bắt đầu nói về chuyện công việc.

"Vậy về phần Lâm Đông Thành, cậu muốn làm gì?"

"Tất cả những gì ông ta muốn đều là tiền, nhưng lần này tớ sẽ không để ông ta đạt được mục đích đâu."

Sau khi được sống lại một cuộc đời mới, cô không còn là Lâm Nhược Khê yếu đuối có thể bị người khác uy hϊếp nữa, chưa kể A Bảo còn đặc biệt căn dặn cô không được để bị thao túng nữa.

Cố Dao cho rằng hiện giờ cô chỉ đang giả vờ mạnh mẽ, đang định lên tiếng an ủi thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Tôi muốn tiền, tôi muốn tiền, tôi muốn tiền..."

Lâm Nhược Khê cau mày cầm điện thoại lên.

"Lâm, Nhược, Khê!"

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Đông Thành nghiến tên cô từng chữ, cứ như ông ta đang muốn chui ra từ điện thoại để đánh cô một trận vậy.

Lâm Nhược Khê chẳng màng để tâm đến sự tức giận của ông ta, giả vờ nhỏ giọng: "Ba, gọi cho tôi có chuyện gì?"

Nhận thấy cô làm bộ làm tịch, Lâm Đông Thành tức giận mắng: "Lâm Nhược Khê, cô thật không biết xấu hổ, ăn cháo đã bát."

"Lâm gia sắp bị cô hại chết rồi, nếu như cô không tìm ra 50 triệu để lấp vào khoảng trống tài chính, tôi sẽ lập tức phá hủy di vật của mẹ cô."

Lại là câu này, Lâm Nhược Khê đã miễn nhiễm với sự uy hϊếp của ông ta rồi.

"Ba, nếu như ba muốn tiền như vậy, thì lấy di vật của mẹ tôi mà đổi lấy đi."

Lâm Đông Thành nghe vậy, mặt đỏ bừng, thở hổn hển nặng nề mắng: "Lâm Nhược Khê, lông cánh cứng cáp rồi chứ gì? Đồ bất hiếu, dám uy hϊếp cả ba cô, khụ khụ! Cô chờ đó......"

Lâm Đông Thành còn chưa nói xong đã bị Lâm Nhược Khê cười khinh thường ngắt lời.

"Lâm Đông Thành, hôm qua ông xem tôi là món đồ chơi mà đem tặng cho người khác, tôi nói cho ông biết, kể từ giây phút này, quan hệ cha con của tôi và ông đã đoạn tuyệt rồi."

"Tôi sẽ không dài dòng với ông nữa, tôi cho ông thời gian 1 tháng, ông có thể suy nghĩ xem ông muốn hủy đi di vật của mẹ tôi, hay là muốn Lâm gia bị hủy."

Lâm Nhược Khê trực tiếp cúp điện thoại, không muốn nghe ông ta nói nhảm thêm nữa.

Đây là lần đầu tiên Cố Dao nhìn thấy một Lâm Nhược Khê như vậy, giống như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô vậy.

Trước đây, Lâm Nhược Khê quá mềm lòng, luôn quan tâm đến tình cảm huyết thống, quan tâm đến công ơn nuôi dạy của ông ta, chỉ nghĩ đến việc tìm cách xoa dịu mối quan hệ cha con của bọn họ, nhưng bây giờ Lâm Nhược Khê lại cứng rắn như vậy, không còn thỏa hiệp nữa.

Cố Dao kích động ôm chầm lấy Lâm Nhược Khê, nhẹ nhõm nói: "Tiểu Khê, đáng lẽ cậu nên đoạn tuyệt quan hệ với ông ta từ lâu rồi mới phải, người nhà họ Lâm không có ai tốt đẹp cả, từ nay về sau, người nhà của tớ sẽ là người thân của cậu."

Quả thật, kiếp trước Lâm Nhược Khê luôn quan tâm đến quan hệ huyết thống, gần như toàn bộ tiền bạc cô vất vả kiếm được đều đưa cho Lâm Đông Thành, nhưng ông ta chưa bao giờ đối tốt với cô mà ngược lại càng ngày càng xấu xa, càng ngày càng tham lam.

Còn cha mẹ của Cố Dao thì khác, mặc dù chẳng có liên quan gì đến cô nhưng lại quan tâm yêu thương cô từ bé, xem cô như Cố Dao mà ở khắp nơi lo lắng chăm sóc.

Lâm Nhược Khê khẽ mỉm cười, là tự cười nhạo chính mình: "Tớ từng cho rằng lùi một bước là trời cao biển rộng, nhưng xem ra, lùi một bước chỉ có thể là vực sâu muôn trượng mà thôi."

"Đến khi tớ lấy lại được di vật của mẹ, tớ sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhà họ Lâm, nhưng những gì họ nợ tớ, tớ nhất định sẽ lấy lại từng thứ một."

Cố Dao biết Lâm Nhược Khê đã khác xưa rồi, tình cảm của cô đối với nhà họ Lâm đã cạn kiệt, cho nên liền nói cho cô kết quả điều tra tối qua.

"Tiểu Khê, cậu có biết không, chuyện Lâm Đông Thành làm hôm qua là để trải đường cho Lâm Yên Nhiên, cô ta muốn ký hợp đồng với truyền thông Ngự Phong, thế nên ông ta mới đem cậu làm vật hiến tặng cho Cố Ngự Phong, nhưng ông ta không ngờ rằng Cố Ngự Phong lại là anh em tốt của Lục Cảnh Ngôn..."

Giờ phút này, trong lòng Lâm Nhược Khê đã lạnh như băng, nếu như nói trước đây cô chỉ thấy thất vọng với Lâm Đông Thành, thì giờ đây cô chỉ còn thấy câm hận ông ta.

Lâm Đông Thành, Lâm Yên Nhiên đối với ông quý giá như vậy, vậy tôi sẽ để ông thấy bộ mặt thật của đứa con gái bảo bối này của ông là như thế nào.

Lâm Nhược Khê trở về phòng ngủ, mở laptop, trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu.

Thấy tò mò nên Cố Dao đi qua nhìn vào màn hình, sau đó sững sốt: Trên màn hình toàn là những bức ảnh nóng của Lâm Yên Nhiên, cùng nhiều người đàn ông khác nhau...