Chương 2: Sau khi trùng sinh, cô trở thành vợ hợp đồng bí ẩn của ông chủ

Lời tác giả: Đây là một sáng tác mới của mình, hy vọng mọi người ủng hộ, mình xin để link ở đây nhé!

https://truyenhdt.com/truyen/doc-mot-doi-diu-dang-am-mot-lan-gap-go/

Lâm Nhược Khê suy nghĩ về vấn đề này.

Dù sao tất cả đều là giả, sớm muộn gì cũng ly hôn, tại sao không ly hôn sớm hơn?

[Quyết định ly hôn nằm trong tay Lục Cảnh Ngôn, cô không có quyền đề cập đến. ]

A... thiệt là đâu lòng quá đi, chao ôi!

Lâm Nhược Khê chán nản hỏi câu cuối cùng.

"Vậy mục đích mà tôi trùng sinh là gì? Chẳng lẽ chỉ là để được gả vào nhà giàu hay sao?"

[Tiểu Nhược Nhược, đừng chán nản, cô còn đang che giấu thân phận nhà thiết kế của mình! ]

[Tái sinh là để thực hiện ước mơ chưa thành của cô ở kiếp trước. Mặc dù bây giờ cô mới 18 tuổi nhưng trong tương lai bạn sẽ trở thành ảnh hậu của giới điện ảnh, sẽ tìm được mẹ của mình và sẽ hạnh phúc với chân mệnh thiên tử của đời mình.]

Những lời nói của A Bảo đã chạm đến trái tim của Lâm Nhược Khê, nếu hỏi cô điều gì khiến cô hối hận ở kiếp trước thì nhất định đó chính là mẹ cô, mãi đến khi chết cô mới tìm được mẹ. Tất nhiên, trở thành ảnh hậu là ước mơ của mọi nữ diễn viên, cô cũng không ngoại lệ.

Nhưng cô chưa bao giờ trông chờ một người đàn ông yêu mình thực sự, tình yêu là thứ quá xa hoa, quá nhiều đắng cay và mệt mỏi, cô không muốn bị tình yêu vấy bẩn một chút nào.

[Sự trùng sinh của cô còn có một nhiệm vụ khác, đó là trả thù. Ở kiếp trước, cái chết của cô thật ra không phải là tai nạn, nó đã được Lâm Yên Nhiên lên kế hoạch từ trước. ]

Lâm Yên Nhiên? Thảo nào, người chị tốt của cô ở khắp nơi nhắm vào cô, không chỉ cướp bạn trai của cô, còn đem cô đến cho một lão già làm trò tiêu khiển, may mắn là cô không hề hấn gì vì mắc một căn bệnh hiểm nghèo.

Trước khi có thể trả thù, cô lại chết đuối một cách bi thảm khi đóng phim.

Điều buồn cười là, cô vẫn nghĩ đó là một tai nạn...

Vì ông trời đã cho cô cơ hội tái sinh lần nữa, nên đã đến lúc giải quyết các khoản nợ này với Lâm Yên Nhiên rồi.

Khi Lâm Nhược Khê lâm vào trầm tư, A Bao đã biến mất sau một tia sáng lóe lên.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra...

Cố Dao vội vàng đi vào, khi nhìn thấy cô, cô ấy trở nên phấn khích, chạy nhanh lại ôm chầm lấy cô.

Lâm Nhược Khê có chút bất ngờ, cô vội liếc về phía A Bảo, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, may mà cậu ta đã đi rồi.

Cô thực sự rất vui khi gặp lại Cố Dao, Cố Dao là bạn thân nhất của cô và cũng là quản lý của cô.

Cô đưa tay vuốt lưng Cố Dao, giả vờ tức giận trêu chọc: "Quản lý Cố, tôi đang là người bệnh đấy, chịu không nổi sự tra tấn của cô đâu!"

Cố Dao nghe vậy, xấu hổ buông cô ra, ban đầu cô ấy có chút áy náy, nhưng nghĩ đến lời vừa rồi của Lục Cảnh Ngôn, cô ấy liền nổi giận.

"Cô gái ngốc, cậu có lo lắng chút nào cho mình không vậy, mình mới ra nước ngoài có một tháng, suýt chút nữa cậu đã tự sát, nếu phát sốt thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi, sao lại đi nhảy sông chứ?"

"Nếu Lục Cảnh Ngôn không phải tới cứu cậu kịp thời, đến khi tớ quay về nhất định chỉ có thể đến nghĩa trang cúng bái cậu."

Nghe Cố Dao nói huyên thuyên, trong lòng Lâm Nhược Khê thấy ấm áp, Cố Dao kiếp trước chính là như vậy, miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm yếu.

Nhưng cô bây giờ hoàn toàn không có ký ức trước đây, cô cũng không thể giải thích rõ ràng, cũng không thể nói với Cố Dao về việc mình tái sinh, nên chỉ có thể ôm lấy cánh tay Cố Dao làm nũng.

"Dao tỷ à, tớ sai rồi, về sau tớ nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, tớ còn muốn làm ảnh hậu nữa, không thể dễ dàng chết được!"

"Phải nên như thế chứ!" Cố Dao hài lòng gật đầu, sau đó cô ấy nói ra những lời trong lòng mình: "Sau này tớ sẽ quan tâm cậu nhiều hơn, khi cậu làm diễn viên tớ sẽ làm người đại diện cho cậu, hãng phim của Nhược Dao cũng sẽ trở nên tốt hơn và tốt hơn nữa."

"Tớ biết, Dao Dao, vì ước mơ trở thành diễn viên của tớ, cậu hãy giúp tớ nhanh chóng làm thủ tục xuất viện đi, nếu còn ở lại nữa, tớ sẽ phát điên mất."

Cô cũng cố tình bước xuống giường xoay vài vòng để chứng minh với Cố Dao là cô đã ổn.

——

Tập đoàn Kình Thiên.

Lục Cảnh Ngôn đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa cảm xúc mà người khác không hiểu được.

"ừm..."

Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn qua rồi lập tức bắt máy.

"giáo sư Lý, kết quả kiểm tra thế nào? Có di chứng gì không?"

Giáo sư Lý ở đối diện trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Lục tổng, Lục phu nhân có nhiều phiền muộn, đã quên một số người và một số việc, theo quan sát hiện tại mà nói, biện pháp duy nhất để có thể khôi phục lại trí nhớ của cô ấy là giúp cô ấy mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc vui vẻ."

"Ừm."

Sau khi cúp điện thoại, Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy tin nhắn của vệ sĩ.

"Lục tổng, phu nhân đã xuất viện, phu nhân đã trở về căn hộ của mình, cô ấy còn bảo chúng tôi báo với anh khi nào có thời gian thì hãy làm thủ tục ly hôn."

Lục Cảnh Ngôn đặt điện thoại sang một bên, vẻ buồn bã trong mắt lập tức lan ra, anh rút một điếu thuốc ra châm lửa...

Nhìn làn khói tan thành từng vòng, Lục Cảnh Ngôn thở dài.

Cô gái nhỏ lại quên mất anh, chẳng trách khi nhìn thấy anh lại biểu hiện lạ lùng như vậy, còn muốn ly hôn với anh.

Lúc đó anh đang tức giận, lời nói không đàng hoàng, nhất định để lại ấn tượng xấu cho cô. Cô bé ôm hận nhiều như vậy, có lẽ đã xem anh là kẻ xấu rồi, thật sự rất đau đầu.

Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa gấp gáp.

Lục Cảnh Ngạn chưa kịp phản ứng, một người đàn ông dáng vẻ phong lưu đã mở cửa bước vào, trên tay còn cầm một túi lớn.

Nhìn thấy làn khói nhẹ bao quanh Lục Cảnh Ngôn, không khỏi trêu chọc anh.

"Lão đại, không phải anh ghét nhất trong văn phòng hút thuốc sao? Hôm nay sao vậy?"

Lục Cảnh Ngôn bắn đôi mắt sắc bén về phía anh ta, người đàn ông phong lưu ấy lập tức sững người, ngậm miệng lại.

Lão đại của anh ta năm xưa chỉ là người lạnh lùng, từ khi tìm được cô gái nhỏ của mình, tính tình càng trở nên quái dị, khiến người ta không khỏi thắc mắc, trước kia ghét nhất hút thuốc, nhưng bây giờ...

Anh ta kiềm chế cảm xúc của mình, cúi xuống lấy một bản thiết kế từ trong túi , đưa cho Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn cầm bản vẽ trải ra trên bàn, ánh mắt lập tức cứng đờ.

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng chỉ nhìn thoáng qua anh vẫn có thể nhận ra những nét vẽ quen thuộc, chưa kể đến ngôi sao bảy cánh yêu thích của cô ở góc dưới bên phải bản vẽ.

Nhìn chằm chằm vào bản thiết kế trước mặt, anh bất động như thể một nhà sư già đã rơi vào trạng thái thiền định.

"Lão đại, để em nói nói qua một chút. Em đã nhờ các chuyên gia chọn bản thiết kế này. Nó là bản vẽ đẹp nhất trong 100 bản vẽ tuần trước, Anh có hài lòng không? Anh đã nhìn chằm chằm vào nó rất lâu rồi, chẳng lẽ là anh đang nhìn những bông hoa sao?"

Người đàn ông kia ngồi bên cạnh anh, lo lắng thúc giục.

Lục Cảnh Ngôn không chịu được anh ta ồn ào, nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, chỉ vào hoa văn mờ ở góc dưới bên phải bức tranh, nhàn nhạt nói: "Cố Ngự Phong, cậu nhìn chỗ này đi..."

Cố Ngự Phong nhìn kỹ hơn, thực sự chổ đó có một ngôi sao bảy cánh.

Hình như là vẽ theo thói quen, sợ bị phát hiện nên đã kịp thời bôi đi, nhưng vẫn để lại dấu vết mờ nhạt.

Anh ta ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Lão đại, cái này là do cô ấy vẽ sao?"

Lục Cảnh Ngôn nhìn anh ta với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc, nhàn nhạt nói: "Cô ấy cho rằng mình gửi ẩn danh sẽ không ai biết được chữ viết tay của mình, nhưng cho dù mất trí nhớ thì cũng không thể bỏ được thói quen vô tình vẽ ngôi sao bảy cánh này"

Gửi ẩn danh? Hóa ra cô gái nhỏ đã yêu anh rồi, lỡ mất trí nhớ thì đã sao?

Anh cũng có thể khiến cô lại yêu anh lần nữa, vì vậy anh tin rằng rồi thì cô sẽ vẫn lại yêu anh, yêu sâu đậm đến không thể rời đi.

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt băng sơn vạn năm của Lục Cảnh Ngôn lại nở ra một nụ cười...