Chương 27: Năng lực đọc được suy nghĩ lại vô dụng với Lục Cảnh Ngôn

Lâm Nhược Khê chậm rãi đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh, sau đó cúi đầu giả vờ thẹn thùng.

"Ừ, tôi có người tôi thích rồi. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Cho dù tôi muốn hái sao trên trời, anh ấy cũng sẽ hái cho tôi. Dù thời gian ở bên nhau chưa lâu nhưng tình cảm chúng tôi rất tốt, chúng tôi cũng mong muốn mãi mãi được gắn kết với nhau."

Nói đến đây, Lâm Nhược Khê dừng một chút, sau đó chuyển đề tài, lại đem đề tài đó chuyển lại cho Ôn Thanh,

"Tôi đã tìm được hạnh phúc rồi, ngược lại là cô, cô còn chưa có bạn trai, sao không nhanh chóng tìm một người bạn trai đi, để còn hưởng thụ vị ngot tình yêu nữa chứ?"

Lâm Nhược Khê cố ý nói như vậy, đương nhiên cô biết nguyên nhân Ôn Thanh đến giờ vẫn không có bạn trai, nhưng cô lại cứ muốn xát muối vào trái tim cô ta đấy. So với phong ba bão tố mà Ôn Thanh gây ra cho cô, thì chuyện này chỉ như con gió ấm thổi qua cành liễu mà thôi.

Mộ Thanh Hoan nghe Lâm Nhược Khê nói thì gật đầu tán thành: "Đúng, nếu An An không nói thì mợ cũng quên mất rồi, Tiểu Thanh à, con đã 25 tuổi rồi, đã đến lúc tìm bạn trai rồi. Bố mẹ con quanh năm bận việc ở nước ngoài, không chú ý đến hôn nhân đại sự của con, nhưng mợ quan tâm nhắc nhở con một chút, đừng đợi đến lúc những người tốt đều đã là hoa có chủ, lúc đó con thấy hối hận thì đã không kịp nữa."

Ôn Thanh đang mãi tập trung suy nghĩ, căn bản không nghe lọt câu nào của Mộ Thanh Hoan.

Cô ta thản nhiên “Vâng” rồi lại chìm vào suy nghĩ.

Người mà Lâm Nhược Khê nhắc đến, không cần nghĩ nhiều, cô ta cũng biết chắc chắn đó là Lục Cảnh Ngôn.

Vốn dĩ Ôn Thanh cho rằng, nếu Lâm Nhược Khê thích người khác, có lẽ cô ta sẽ tha mạng cho Lâm Nhược Khê, nhưng nếu Lâm Nhược Khê vẫn tiếp tục bám lấy Lục Cảnh Ngôn, thì cô ta không thể để Lâm Nhược Khê sống tiếp nữa.

Nhìn thấy Lâm Nhược Khê ung dung ăn uống, Ôn Thanh càng cảm thấy chói mắt, sơ ý làm đổ bát canh nóng.

"A……"

Tay Ôn Thanh đỏ bừng lên, Trần Mã vội vàng chạy đi tìm hòm thuốc.

Mộ Thanh Hoan dùng khăn lau sạch tay cho cô ta, sau đó nhẹ nhàng bôi thuốc trị bỏng lên, vừa bôi vừa an ủi.

"Tiểu Thanh, mợ không có ý gì khác, mợ chỉ sợ con không tìm được bạn trai, sống một mình sẽ rất cô đơn, con đừng giận mợ, cũng may là canh không quá nóng, cũng không bỏng quá nặng, sẽ không để lại sẹo đâu, chứ nếu không mợ sẽ cảm thấy có lỗi với con."

Ôn Thanh giả vờ mỉm cười, nhẹ giọng đáp lại: "mợ, mợ nghĩ nhiều rồi, con không có giận mợ, là do con không cẩn thận mà thôi."

Nghe cô ta nói vậy, Mộ Thanh Hoan mỉm cười: "Con không giận mợ là tốt rồi."

"Tay con bỏng rồi, tý nữa lái xe không tốt lắm, để mợ kêu tài xế đưa con về."

Trong mắt Ôn Thanh lóe lên tia khó chịu, nhưng cũng không thể làm Mộ Thanh Hoan mất mặt được, nên đành im lặng.

Bôi thuốc xong, Mộ Thanh Hoan lại quấn băng gạc cho cô ta

Vốn dĩ cơm nước sắp xong thì Ôn Thanh lại bị bỏng, mọi người không còn tâm trạng ăn uống nên cơm nước cũng được dọn đi, mấy người cùng ngồi ở sô pha nói chuyện phiếm một lát.

Lúc này, cửa nhà được mở ra.

Ôn Thanh đưa mắt nhìn về phía cửa thì lập tức tươi cười rạng rỡ.

Ngoài cửa là bóng dáng mạnh mẽ của người đàn ông, Ôn Thanh vui vẻ đi đến.

"Anh Cảnh Ngôn, anh về rồi!"

Lục Cảnh Ngôn nhàn nhạt chào hỏi: "Tiểu Thanh đến à?"

Sau đó thì anh hướng thẳng phía Lâm Nhược Khê mà đi đến, trong phút chốc ánh mắt Ôn Thanh thay đổi, ánh lên tia lạnh lùng, cô ta nghiêm giọng nói: “Anh Cảnh Ngôn, tay em bị bỏng rồi nên không lái xe được, anh có thể đưa em về không? Chúng ta lâu rồi chưa gặp nhau, em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm."

Vừa nói, cô ta vừa giơ bàn tay quấn băng gạc lên, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lâm Nhược Khê cũng tò mò không biết Lục Cảnh Ngôn sẽ phản ứng như thế nào,thật ra cho dù anh có lựa chọn đưa cô ta về cũng không sai, vì trong mắt Lục gia, Ôn Thanh từ trước đến nay luôn là cô tiểu thư ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nhưng phản ứng của Lục Cảnh Ngôn lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

"Tiểu Thanh, cũng khuya rồi, nếu đã không về được thì ngủ lại đây đi."

Niềm vui trong mắt Ôn Thanh còn chưa kịp lan ra thì đã bị lời nói tiếp theo của Lục Cảnh Ngôn dập tắt.

"Anh muốn đưa An An đi giải quyết vấn đề hộ khẩu. Gần đây em ấy bận đóng phim, ban ngày cũng không có thời gian."

Lục Cảnh Ngôn đi đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, kéo cô đứng dậy đi ra cửa.

Lâm Nhược Khê ngơ ngẩn cả người, để mặc Lục Cảnh Ngôn dắt đi từng bước, giống y như một con thỏ trắng ngoan ngoãn.

Đến khi đã ngồi vào xe cô mới hoàn hồn, bất mãn bĩu môi, nhỏ giọng oán trách: "Lục Cảnh Ngôn, sao anh có thể làm như vậy? Dì Mộ sẽ nghi ngờ đấy!"

"Dì Mộ?"

Lục Cảnh Ngôn lập lại ba từ đó*, ánh mắt nguy hiểm, anh từ từ áp lại gần cô.

*Trong tiếng trung là 3 từ

Lâm Nhược Khê sợ hãi run lên, lập tức đưa tay che miệng lại, cô không muốn cùng Lục Cảnh Ngôn day dưa hôn nhau ở trước cổng Lệ Hoa Viên, nhỡ có người nhìn thấy thì phải làm sao đây?

Hơn nữa, Ôn Thanh bây giờ nhất định lửa giận phừng phừng rồi, trong lòng có lẽ đang ra sức mắng cô, nhưng cô cũng không quan tâm nhiều vậy.

Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương của cô liền bật cười.

"Sau này không được gọi là dì Mộ nữa, còn có lần nữa anh nhất định sẽ phạt em."

Nghe đến bị phạt, Lâm Nhược Khê không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến nụ hôn triền miên đêm qua.

Cô xấu hổ quay mặt đi, lí nhí nói: "Mẹ… tối nay mẹ còn chưa uống trà nhân sâm."

“Tốt lắm, biết gọi mẹ rồi, vậy thì anh sẽ không phạt em nữa.”

Lục Cảnh Ngôn hài lòng cười nói tiếp: “Anh đã kêu Vân Đóa pha trà cho mẹ rồi.”

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng gật đầu, Lục Cảnh Ngôn khởi động xe lái ra đường.

Khoảng nửa giờ sau, chiếc Maybach lái vào một khu biệt thự.

Lúc xe dừng lại, Lâm Nhược Khê vội vàng muốn xuống xe, nhưng Lục Cảnh Ngôn đã trực tiếp mở cửa, bế thẳng cô vào trong biệt thự.

Lúc này trời đã tối, Lâm Nhược Khê cũng không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, lúc Lục Cảnh Ngôn bế cô, cô theo thói quen vươn tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh, nhịp tim mạnh mẽ trầm ổn khiến cô cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Trong phòng khách, Lục Cảnh Ngôn đặt cô ngồi trên sô pha, đi đến tủ giày thay đôi dép lê màu lam, sau có còn cầm đến cho cô đôi dép lê màu hồng để thay.

Lâm Nhược Khê ngây người ngồi đó, thật lâu mới nhận ra dép của hai người là một đôi, cô cứ nhìn đôi dép của mình rồi lại nhìn sang dép của Lục Cảnh Ngôn, không khỏi bật cười.

"Ha ha ha... Lục Cảnh Ngôn, dép lê của anh thật trẻ con, không hợp với hình tượng của anh chút nào."

Lục Cảnh Ngôn nhìn đôi dép lê của mình, trịnh trọng nói: "A Tinh chọn, anh thấy rất tốt mà."

Lâm Nhược Khê lập tức ngừng cười, hóa ra là do cô tự chọn, cho nên trước khi rơi xuống nước cô đã thích Lục Cảnh Ngôn rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê định dùng thuật đọc suy nghĩ để nghe trộm suy nghĩ của anh.

Cô cố tình nhìn vào mắt anh một lúc nhưng vẫn không thấy gì. Quyết không chịu bỏ cuộc, cô bước đến bên cạnh Lục Cảnh Ngôn, bắt găp ánh mắt anh ở khoảng cách gần hơn, nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Lần này Lâm Nhược Khê đành chịu thua, vừa định xoay người bỏ đi thì bị Lục Cảnh Ngôn kéo lại, cô mất thăng bằng ngã lên sô pha, cùng lúc đó bị Lục Cảnh Ngôn áp tới, hôn lên môi.

Hơi thở thanh mát đột ngột phả vào mặt, Lâm Nhược Khê trong phút chốc chẳng suy nghĩ được gì...

Không biết qua bao lâu, Lục Cảnh Ngôn mới buông cô ra, giọng khàn khàn nói bên tai cô: "A Tinh, anh yêu em, có trời đất làm chứng, em không cần phải nghi ngờ, cũng không cần có áp lực gì cả."