Chương 25: Hai người sẽ không có kết thúc có hậu!

Lâm Nhược Khê sững người, cô gọi lại nhưng chỉ có một giọng nữ máy móc vang lên: Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy…

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng thầm mắng: Thân thể Lâm Đông Thành khỏe như trâu, thế nào lại nhập viện? Lúc trước còn hung hăng ép cô đưa tiền, bây giờ sao lại...

Chẳng lẽ Lâm Đông Thành định gài bẫy cô, đặc biệt chuẩn bị "Hồng môn yến" đợi cô ở bệnh viện?

Nhưng bất kể là lý do gì, cô vẫn phải đến bệnh viện một chuyến, kể cả là “Hồng môn yến” thì cô vẫn phải xem bọn họ định bày trò gì.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê nói với Vân Đóa: "Khoan hãy về Lệ Hoa Viên, đến bệnh viện Kim Hưng trước đã."

"Vâng."

Vân Đóa cũng không hỏi thêm gì, trực tiếp quay đầu xe lái về hướng bệnh viện.

...

Bệnh viện Kim Hưng.

Lâm Nhược Khê hỏi số phòng của Lâm Đông Thành ở quầy lễ tân, sau đó cùng Vân Đóa vào thang máy.

Đến trước cửa phòng bệnh của Lâm Đồng Thành, cô vừa định mở cửa thì nghe giọng Dương Lệ Na truyền ra.

Lâm Nhược Khê thu tay về, yên lặng lắng nghe.

"Đông Thành, lỡ như Lâm Nhược Khê không đến thì sao? Không phải nó luôn muốn lấy di vật của Nam Thiên Nguyệt à?"

Vừa nghe đến tên Lâm Nhược Khê, Lâm Đông Thành liền trở nên giận dữ, lời nói cũng vô cùng tàn nhẫn.

"Lông cánh của nó cứng cáp quá nhỉ, bà gọi lại cho nó, nói với nó nếu không đến tôi sẽ lập tức hủy đi di vật của Nam Thiên Nguyệt."

"Được rồi, tôi đi gọi điện ngay bây giờ."

Dương Lệ Na vừa mở cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy Lâm Nhược Khê lãnh đạm đứng đó.

"Nhược Khê, cô... cô tới lúc nào, sao không vào trong?"

Dương Lệ Na có chút lúng túng, vẻ mặt bà ta càng trở nên khó coi.

Lâm Nhược Khê nhướng mày liếc bà ta một cái, sau đó vòng qua người bà ta đi thẳng vào phòng bệnh.

Dương Lệ Na mù mờ đứng ở ngoài cửa, chỉ cảm thấy hành lang bệnh viện trong nháy mắt mà biến thành hầm băng, vội vàng lui vào phòng bệnh, đóng cửa lại.

"À! Vô duyên vô cớ lại cúp điện thoại, tôi tưởng dì Dương có chuyện, nên định chạy đến xem sao, ai ngờ đến lại chẳng xem được chuyện vui gì."

Lâm Nhược Khê nói xong, ra vẻ tiếc nuối nhún vai, đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Lâm Đông Thành một cái.

Trên giường bệnh, Lâm Đông Thành sắc mặt tái nhợt dựa vào gối, bị Lâm Nhược Khê phớt lờ, sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi.

"Khụ khụ... khụ!"

Ông ta ho nhẹ mấy tiếng, sau đó tức giận nói: "Lâm Nhược Khê, cô đối xử với ba mình như vậy sao? Ba cô ở đây cô cũng không biết chào hỏi, giáo dục của cô đâu rồi?"

Nghe ông ta nói vậy, Lâm Nhược Khê quay đầu lại, dùng đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn ông ta.

"Lâm Đông Thành, tôi nhớ hình như chúng ta đã cắt đứt quan hệ cha con rồi. Ông lấy tư cách gì nói đến việc giáo dục tôi ở đây. Hơn nữa, cho dù ông có cảm thấy khó chịu vì điều này thì cũng không liên quan đến tôi, tôi đến đây chỉ để lấy món đồ mà mẹ tôi để lại thôi."

"Cô……"

Lâm Nhược Khê thấy Lâm Đông Thành tức giận, cũng không chút động lòng.

"Lâm Đông Thành, nếu như ông muốn tìm một đứa con gái để chăm sóc mình, thì tôi đề nghị với ông một lựa chọn tốt nhất, đó là Lâm Yên Nhiên. Tôi rất bận, đi trước đây."

Lâm Nhược Khê đứng dậy định rời đi, nhưng mới đi được vài bước đã bị Dương Lệ Na chặn lại.

"Nhược Khê, ba cô sức khỏe không tốt, cô đừng có không hiểu chuyện như vậy."

Dương Lệ Na biết bối cảnh của Lâm Nhược Khê hiện giờ, lần trước ở trung tâm thương mại, chiếc xe mà Lâm Nhược Khê lái là của nhà họ Lục, Lục gia ở Thịnh Kinh chính là mặt trời. Lâm Nhược Khê có thể leo lên được Lục gia, thì tiêu mấy chục triệu cũng là chuyện nhỏ.

Thấy Lâm Nhược Khê yên lặng không nói, Dương Liên Na tiếp tục thuyết phục cô ở lại.

"Nhược Khê, dì biết con muốn thứ mà mẹ con để lại, cho nên hôm nay dì mới đến tìm con."

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính, Lâm Nhược Khê nhếch môi, quay đầu nhìn Lâm Đông Thành: "Ông Lâm, ông có lời gì muốn nói sao?"

Lâm Đông Thành nhìn thấy sự kiêu ngạo trong mắt cô, thì tức giận đến không nói nên lời.

Trước đây Lâm Nhược Khê luôn như trái hồng mềm, mặc cho ông ta nhào nặn, nhưng kể từ sau sự việc ở hội sở Hoàng Triều, cô đã thay đổi rồi, khiến ông ta không thể kiểm soát được cô nữa.

Hôm nay ông ta cố tính giả bệnh để thử lòng Lâm Nhược Khê, nhưng kết quả lại khiến ông ta thất vọng tràn trề.

Lâm thị đang trong tình trạng nguy cấp, thiếu hụt nguồn vốn trầm trọng. Lâm Yên Nhiên trở mặt với ông ta vì không chịu đứng ra giúp cô ta dàn xếp bê bối ảnh nóng lần trước, đến bây giờ cũng không thèm về nhà, ông ta gọi bao nhiêu cuộc điện thoại thì cô ta cũng không nghe. Nên ông ta nhất định phải moi được tiền từ chổ Lâm Nhược Khê, vì tiền, nhất định phải nén giận!

Lâm Đông Thành nặng nề thở dài, trần tĩnh bản thân, bắt buộc phải thỏa hiệp: "Quên đi, nếu tình cha con đã rạn nứt, vậy thì chúng ta thỏa thuận đi. Cô đưa tôi 50 triệu, đổi lấy món đồ của Nam Thiên Nguyệt."

Vừa nói, ông ta vừa mở tủ lấy ra một chiếc hộp, đặt ở trên tủ đầu giường biểu thị thành ý của ông ta.

Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc lâu, đó là một chiếc hộp nhỏ có khóa an toàn là mật mã, trên đó khắc những hoa văn có niên đại lâu đời, chắc chắn là đồ thật.

Dương Lệ Na liếc nhìn chiếc hộp rồi cau mày khinh thường.

Bà ta không biết chiếc hộp làm bằng chất liệu gì, trên đó có mật khẩu nhưng bà ta không giải được, dùng búa và khoan để phá hủy cũng vô ích. Chắc chắn cũng không phải thứ gì tốt mà Nam Thiên Nguyệt để lại. Nếu đổi được 50 triệu thì cũng không lỗ, dù sao cũng chỉ là cái hộp cũ kỹ không mở được mà thôi.

Nghĩ vậy, Dương Lệ Na đưa mắt nhìn Lâm Nhược Khê, lòng tràn đầy háo hức.

"Nhược Khê, thứ này xác thực là của mẹ con để lại, dì có thể làm chứng."

Lâm Nhược Khê không thèm để ý đến Dương Lệ Na, cô lấy ví tiền từ trong túi xách, rút

ra một tấm thẻ màu đen, đứng dậy đi tới giường bệnh.

"Ông Lâm, trong thẻ này có 50 triệu, mật khẩu là sáu số không, nếu ông không tin, có thể ra ngân hàng kiểm tra."

Nhìn thấy tấm thẻ đen, hai mắt Lâm Đông Thành sáng lên, vội vàng giành lấy tấm thẻ nắm chặt trong tay.

"Không cần tra, tôi tin."

Nói trắng ra, thứ Lâm Đông Thành tin chỉ có tiền trong tâm thẻ đen này thôi.

Lâm Nhược Khê nhìn nhất cử nhất động của ông ta, nhếch môi cười khinh thường, sau đó cầm chiếc hộp rời đi.

Vừa đến cửa phòng bệnh, Lâm Đông Thành gọi cô lại.

"Nhược Khê, việc Lâm thị bị đứt gãy nguồn vốn là do Lục Cảnh Ngôn gây ra. Trước đây tôi không biết chuyện này, nhưng hai ngày trước tôi mới nghe Vương tổng nhắc đến.."

“Mặc dù tôi không biết mối quan hệ của hai người là như thế nào, nhưng dù sao cũng là cha con, tôi khuyên cô nên giữ khoảng cách với Lục Cảnh Ngôn, hai người sẽ không có một kết thúc có hậu đâu.”

Khi nói ra điều này, có một tia lo lắng hiện lên trong mắt Lâm Đông Thành.

Lâm Nhược Khê còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nên nhíu mày cười lạnh.

"Tôi khuyên ông Lâm không nên lo lắng cho tôi thì hơn, nên giữ gìn sức khỏe cho tốt, mà chăm sóc con trai của ông!"

Nói xong, cô còn cố tình nhìn Dương Lệ Na, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Ngay lập tức Dương Lệ Na thay đổi sắc mặt, bà ta trừng mắt, quay lại phía giường của Lâm Đông Thành hét lớn: "Lâm Đông Thành! Đây là chuyện gì? Ông nói cho rõ ràng đi, cái gì mà con trai của ông?"

Mục đích của Lâm Nhược Khê đã đạt được, cô mỉm cười mỉa mai rời đi, hiện tại còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải lam, không có tâm tình mà xem cảnh vợ chồng họ tương tàn lần nhau.