Chương 24: Sóng gió dồn dập

Bên kia điện thoại yên lặng hồi lâu, Lâm Nhược Khê tưởng rằng anh không nghe thấy mình nói nên ngập ngừng hỏi lại.

"Lục Cảnh Ngôn, anh có nghe thấy không?"

"Ừ."

Chỉ một từ.

Vài giây sau, giọng Lục Cảnh Ngôn lại vang lên.

"A Tinh, anh có thể đáp ứng em, cho em không gian và tự do. Nhưng, từ hôm nay trở đi Vân Đóa sẽ phải đi theo em, cô ấy sẽ bảo vệ an toàn cho em."

Lâm Nhược Khê nghe nói có người đi theo để theo dõi mình thì cảm thấy không vui, nhưng suy nghĩ lại, là do anh muốn bảo vệ sự an toàn cho cô nên cũng không sao.

Vân Đóa mặc dù lạnh lùng xa cách nhưng vẫn để lại ấn tượng tốt trong lòng cô, vốn dĩ cô cũng không có trợ lý, để Vân Đóa đi theo cũng tốt.

"Vậy để Vân Đóa làm trợ lý cho em được không?"

Lâm Nhược Khê ngập ngừng hỏi.

Nghe thấy đầu bên kia hình như là đang cười, tiếp đến là giọng nói mang theo mấy phần vui vẻ..

"Em là bà Lục, em có quyền quyết định."

Cạch một tiếng.

Lâm Nhược Khê vội vàng cúp điện thoại, cô cảm thấy mình đang bị anh trêu chọc.

Sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa.

Cốc Cốc Cốc!

Biết chắc là Lục Cảnh Ngôn, Lâm Nhược Khê cầm điện thoại nhắn tin cho anh.

"Em ngủ rồi."

Đinh một tiếng, Lục Cảnh Ngôn đã trả lời.

"Sao lại cúp điện thoại?"

Đọc xong tin nhắn, Lâm Nhược Khê cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nghiêm túc của Lục Cảnh Ngôn.

Khóe môi bất giác cong lên, cô lại gõ một tin nhắn: "Đã khuya rồi, em muốn đi ngủ nên cúp điện thoại." Cô còn thêm một biểu tượng cảm xúc đang ngủ.

Ngay lập tức, điện thoại cô reo lên.

Lâm Nhược Khê bắt máy.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm ngọt ngào của Lục Cảnh Ngôn: “Chúc ngủ ngon, bà Lục!”

Lâm Nhược Khê đỏ mặt, cô cũng nói chúc anh ngủ ngon, sau đó cúp điên thoại rồi nhắm mắt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhược Khê nhận được điện thoại từ đoàn làm phim "Thanh Khê yêu hồ".

"Cô Lâm? Tôi là trợ lý đạo diễn của "Thanh Khê yêu hồ". Đạo diễn Vương quyết định tạm thời quay phần của cô trước, cô mau tới phim trường đi."

Lâm Nhược Khê còn chưa kịp trả lời, thì điện thoại đã cúp.

Cô hơi bối rối, địa điểm mà trợ lý đạo diễn đưa cho cô hóa ra là núi Thanh Vân, một nơi bốn bề yên tĩnh, núi cao mây vần, cách xa thành thị, quả nhiên xứng với từ tiên cảnh.

Lâm Nhược Khê tắm rửa thay quần áo rồi vội vàng chạy ra cổng, Vân Đóa đã đợi sẵn ở đó, cô cũng không biết cô ấy đã đợi bao lâu rồi.

Lên xe, Lâm Nhược Khê áy náy nói: "Vân Đóa, sau này cô không cần đến sớm như vậy, lúc nào tôi đi thì sẽ thông báo với cô."

Vân Đóa đã chuyển đến Lệ Hoa Viên từ hôm qua, cô ấy không cần phải đến sớm đợi cô như vậy.

Nhưng Vân Đóa tựa hồ cũng đã quen, ánh mắt bình tĩnh lễ phép nói: "Phu nhân, tôi đã quen rồi” Cô ấy bình thường sẽ dậy sớm tập luyện, bây giờ chẳng qua chỉ là thay đổi địa điểm và cách thức tập luyện khác nhau thôi.

Lâm Nhược Khê hơi bất ngờ, nhướng mày nói: "Lục Cảnh Ngôn bảo cô đi theo tôi, cô cứ nghe lời tôi là được, tôi nói không cần thì là không cần, còn nữa, ra ngoài đừng gọi tôi là phu nhân, sẽ gây ảnh hưởng không tốt."

Vân Đóa nghe xong thì cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Vâng, tôi sẽ nghe theo tiểu thư."

Hài lòng với câu trả lời của Vân Đóa, Lâm Nhược Khê mỉm cười, lấy kịch bản ra và bắt đầu xem lại lời thoại.

Từ Lệ Hoa Viên đến núi Thanh Vân mất khoảng hai giờ lái xe, đủ thời gian để cô ghi nhớ lời thoại trong hai ngày.

Vân Đóa nhìn Lâm Nhược Khê qua kính chiếu hậu, thấy Lâm Nhược Khê chăm chú học lời thoại thì lập tức hiểu ra, chẳng trách Lão đại yêu cô ấy như vậy, cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp mỏng manh nhưng hành động lại mạnh mẽ dứt khoát, chính là phiên bản nữ mềm mại dễ thương của Lục Cảnh Ngôn.

Đến núi Thanh Vân, đoàn phim đã chuẩn bị xong xuôi, đang đợi các diễn viên vào chỗ, nhưng nam nữ chính vẫn chưa đến.

Đạo diễn Vương Gia Vệ đang kiểm tra phim trường lại lần nữa, anh ta là người có yêu cầu rất khắt khe đối với từng cảnh quay, nên hầu hết các bộ phim anh ta tạo ra đều trở thành tác phẩm kinh điển.

Lâm Nhược Khê ngồi trong phòng hóa trang xem kịch bản, vừa trang điểm vừa suy nghĩ về cốt truyện.

Lúc cô hóa trang xong đi ra, nhìn thấy một chiếc xe chuyên dụng của diễn viên đậu lại gần đó, bước xuống xe là Mộ Uyển Uyển.

Mộ Uyển Uyển đã hóa trang xong, cô ấy mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, xinh đẹp hệt như bách hoa tiên tử bước ra từ trong khu rừng, hiện tại thì cô ấy cũng đang diễn vai nữ chính, hồ ly của Thanh Khâu, hình tượng này rất hợp với cô ấy.

Nhìn thấy Mộ Uyển Uyển, Lâm Nhược Khê vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Cô bước nhanh về phía trước, đứng trước mặt Mộ Uyển Uyển, vẻ mặt có chút phấn khích.

"Chị Uyển Uyển, thì ra chị chính là nữ chính Bạch Thiển Thiển, vậy tại sao chị còn tham gia "Tiến lên"?"

Mộ Uyển Uyển nhìn cô cười nhẹ, nói: "Không phải em cũng biết tính khí của đạo diễn Vương sao, anh ta nói muốn quay là quay, lúc trước bảo rằng không có cảm hứng, nên cho cả đoàn tạm thời nghỉ phép, chị cũng được biết là em tham gia ‘Tiến lên’ nên mới cùng tham gia."

Nói xong, ánh mắt Mộ Uyển Uyển có chút oán giận, cô ấy vì Lâm Nhược Khê tham gia nên mới tham gia một chuyến, ai ngờ, Lâm Nhược Khê chỉ mới tham gia hai tập đã xin rời chương trình, tự nhiên cảm thấy không vui.

"chị Uyển Uyển, thật xin lỗi chị, em thật sự có việc phải rời chương trình, nhưng gặp được chị ở đây, em thực sự rất vui."

Lâm Nhược Khê chân thành xin lỗi, dù sao chuyện cô rơi khỏi vách núi cũng là bí mật, Lục Cảnh Ngôn đã phong tỏa tin tức, tổ chương trình cũng không biết chuyện này.

Lâm Nhược Khê thật sự thấy rất vui khi được đóng phim cùng thần tượng của minh.

Trò chuyện với Mộ Uyển Uyển được một lúc, cô mới biết được "Tiến lên" ghi hình ở đảo Bắc Minh chỉ có vài tập, sau đó chuyển đến Thịnh Kinh, thế nên Mộ Uyển Uyển mới có thể vừa tham gia quay phim vừa tham gia quay chương trình được.

Rất nhanh, nam chính cũng tới, cũng đã hóa trang sẵn sàng, cũng là người mà Lâm Nhược Khê quen biết, An Trạch Yến.

Bởi vì Mộ Uyển Uyển đã nói với Lâm Nhược Khê rồi, nên cô cũng không bất ngờ khi nhìn thấy An Trạch Yến.

Ngược lại, An Trạch Yến sau khi nhìn thấy Lâm Nhược Khê thì vô cùng ngạc nhiên.

"Cô Lâm, chúng ta nhanh như vậy lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên phận, từ nay tôi gọi cô là tiểu Khê nhé."

Lâm Nhược Khê lễ phép cười đáp: "An tiền bối, anh gọi thế nào cũng được cả!"

Chẳng qua cũng chỉ là cách gọi, hơn nữa kiếp trước bọn họ cũng là bạn tốt, Lâm Nhược Khê cũng không ghét bỏ gì anh ta.

Ngược lại, sắc mặt Mộ Uyển Uyển có chút lạnh lùng, chỉ là Lâm Nhược Khê không chú ý thấy.

Thấy rằng tất cả các diễn viên đã đến đủ, đạo diễn Vương Gia Vệ ra lệch cho trợ lý chuẩn bị quay cảnh đầu tiên.

Cảnh đầu tiên của ngày hôm nay là đoạn Bạch Thiển Thiển hạ phàm, đúng lúc gặp Mặc Trần, đế quân của thiên giới, cũng hạ phàm lịch kiếp. Tại núi Thanh Vân bọn họ bị một đám thổ phỉ truy đuổi, nhưng được tiểu hồ ly Bạch Dao Dao cứu giúp.

Trọng tâm của cảnh này là Bạch Dao Dao, cô vừa phải cứu người, vừa phải chiến đấu với bọn thổ phỉ. Bởi vì bọn cướp là người phàm, Bạch Dao Dao không thể sử dụng phép thuật mà chỉ có thể chiến đấu bằng võ công, nếu có sẵn nền tảng võ thuật thì cảnh này diễn sẽ chân thực hơn nhiều.

Lâm Nhược Khê ở kiếp trước có ba năm học võ, mặc dù không phải cao thủ, nhưng để đóng phim thì dư sức.

Trợ lý đạo diễn hô “diễn”, mọi người ngay lập tức bước vào trạng thái diễn xuất.

Bạch Thiển Thiển và Mặc Trần điên cuồng chạy trốn trong rừng.

Một toán thổ phỉ đuổi theo phía sau, sắp đuổi kịp bọn họ.

Đột nhiên, một tia sáng bạc lóe lên, một nữ tử xiêm y vàng rực từ trên trời hạ xuống, chặn đường bọn cướp, cô dùng ánh mắt trấn an nhìn Bạch Thiển Thiển, ra hiệu cho bọn họ mau chạy đi.

Nữ tử áo vàng chính là Bạch Dao Dao. Cô quay đầu lại dùng ánh mắt sắc như tên bắn nhìn tên thủ lĩnh của toán cướp, ánh mắt như thể muốn gϊếŧ người.

Tên thủ lĩnh không khỏi run sợ một phen, run rẫy lui về phía sau mấy bước, nhưng hắn làm sao cam lòng bị một nữ tử gϊếŧ chết.

Hắn ta hét lên với đồng bọn phía sau "Lên hết cho ta!", tất cả những tên cướp còn lại đồng loạt tấn công.

Bạch Dao Dao nhanh chóng xoay một vòng, đôi chân nhanh nhẹn linh hoạt đưa lên, những tên cướp đồng loạt ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất, toàn bộ cảnh quay chỉ thực hiện trong một lần.

Cô kiểm soát lực độ vừa phải, để không làm đau các diễn viên đóng vai toán cướp mà còn đạt được hiểu quả mong muốn.

Mười phút trôi qua trong nháy mắt.

"Cắt!"

Đạo diễn Vương Gia Vệ đứng dậy, lớn tiếng thốt lên: "Đẹp, rất đẹp! Lâu lắm rồi tôi mới được xem một cảnh đánh nhau nhuần nhuyễn như vậy".

Vốn tưởng rằng cảnh quay này sẽ mất cả ngày trời, nhưng không ngờ Lâm Nhược Khê lại có học võ, cảnh đánh nhau nào quay cũng hoàn hảo.

Mộ Uyển Uyển đi tới trước mặt Lâm Nhược Khê, chân thành khen ngợi: "Kỹ năng rất tốt"

Được cả đạo diễn Vương Gia Vệ và ảnh hậu Mộ khen ngợi, Lâm Nhược Khê cười tự tin, vừa định chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Thì nghe giọng của đạo diễn Vương Gia Vệ vang lên, "Hôm nay chúng ta quay đến đây trước đi, mọi người về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại tiếp tục!"

Nói xong, đạo diễn thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi phim trường.

Mọi người trong đoàn phim ai cũng đều biết tính tình đạo diễn Vương khá kỳ lạ nên cũng không than phiền gì, nhanh chóng thu dọn rồi ra về.

Lúc này Vân Đóa cũng tới, cô ấy cùng Lâm Nhược Khê trở lại phòng hóa trang, khi Lâm Nhược Khê tẩy trang xong thì tất cả mọi người đều đã ra về.

Trên đường về, Lâm Nhược Khê mệt mỏi mơ màng ngủ thϊếp đi. Đột nhiên, Vân Đóa vội vàng phanh xe gấp và đánh thức cô dậy.

Lâm Nhược Khê sững sờ mở mắt: "Vân Đóa, xảy ra chuyện gì vậy?"

Vân Đóa liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, giọng nói lạnh lùng có chút nghiêm trọng.

"Tiểu thư, có người theo dõi chúng ta."

Lâm Nhược Khê quay đầu nhìn ra phía sau, quả nhiên, có một chiếc Land Rover màu đen đang bám đuôi phía xa.

Vân Đóa bất ngờ tăng tốc, xe phía sau cũng tăng tốc đuổi theo, Vân Đóa đi chậm lại thì xe phía sau cũng đi chậm.

Lâm Nhược Khê nhướng mắt, cười lạnh nói với Vân Đóa.

"Cô hãy lái chậm lại, chọc giận người trên chiếc Land Rover đó. Chờ đến khi đến đoạn có đèn đỏ, sau đó tìm cơ hội để cắt đuôi."

Vân Đóa đang căng thẳng nghe như vậy không khỏi bật cười, nhưng ý tưởng này của Lâm Nhược Khê quả nhiên là một ý kiến

hay, nếu chọc cho người trên chiếc xe kia mất kiên nhẫn sẽ dễ dàng cắt đuôi hơn.

Nghe theo lời Lâm Nhược Khê, Vân Đóa giảm tốc độ xe xuống mức thấp nhất. Chiếc Land Rover phía sau bấm còi inh ỏi, nhưng chiếc Lamborghini của họ vẫn phớt lờ và tiếp tục ung dung chầm chậm chạy trên đường.

Gần đến ngã tư, Vân Đóa đã nhìn thấy cơ hội, tận dụng giây cuối cùng của đèn xanh, vội vàng tăng tốc, cắt đuôi chiếc Land Rover.

Người đàn ông trên chiếc Land Rover tức giận đập tay vào vô lăng, chửi "mẹ kiếp!"

Sau khi cắt đuổi chiếc xe phía sau, Lâm Nhược Khê gửi biển số xe chiếc xe đó cho Cố Dao.

Khê Khê: Dao Dao, tra giúp tớ biển số xe "Bắc Kinh XXXXX" này là của ai, hôm nay tớ bị người ta theo dõi.

Bấm gửi xong, Lâm Nhược Khê đặt điện thoại sang một bên.

Chỉ trong vài giây, điện thoại vang lên.

"Tôi muốn tiền, tôi muốn tiền, tôi muốn tiền..."

Tiếng chuông được đặt riêng này là tiếng chuông khiến cô ghê tởm nhất, vì nó thuộc về nhà họ Lâm, ánh mắt Lâm Nhược Khê trở nên lạnh lùng, cô bắt máy.

"Lâm Nhược Khê, cô đang ở đâu?"

Giọng nói gấp gáp của Dương Lệ Na phát ra từ bên trong điện thoại.

Lâm Nhược Khê cười lạnh một tiếng, vô cảm nói: "Dì Dương, có chuyện gì?"

Nghe tiếng Lâm Nhược Khê, giọng Dương Lệ Na dịu đi.

"Nhược Khê, có chuyện rồi! Ba cô . . nhập viện rồi, cô mau tới bệnh viện một chuyến, ông ấy rất nóng lòng muốn gặp cô, nói sẽ trực tiếp đem di vật của mẹ cô trả cho cô, còn có..."

Lâm Nhược Khê đang chờ xem bà ta nói thêm gì khác, nhưng điện thoại đã bị ngắt máy...