Chương 22: Cô thích Lục Cảnh Ngôn?

"Chị, chị sai rồi."

Lâm Nhược Khê thong thả nói: “Phẩm Như vốn dĩ mang theo thù hận trở về, không thể để bản thân bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác được, cái tát mà Ngải Lợi nhận được là do Phẩm Như không thể nhịn nhục được nữa.”

"Cô... đừng quá mạnh miệng!" Lâm Yên Nhiên hung ác nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng giây tiếp theo, Lâm Yên Nhiên đã thay đổi sắc mặt, dùng vẻ mặt đáng thương nói với đạo diễn Vương Gia Vệ: "đạo diễn Vương, anh cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi thật sự đã chuẩn bị rất lâu cho vai diễn này, tôi..."

Đạo diễn Vương Gia Vệ không có kiên nhẫn mà nghe cô ta nói nhảm, anh ta nghiêm túc ngắt lời.

"Cô Lâm, trên đời này phàm là việc gì cũng đều chỉ có duy nhất một cơ hội, nhưng thật đáng tiếc, cô không biết nắm bắt."

Nói xong, đạo diễn Vương cùng Lâm Nhược Khê rời đi.

Lâm Yên Nhiên tức giận đá đổ chiếc ghế, đến khi nghe thấy tiếng cười khinh thường của mọi người xung quanh cô ta mới biết mình đã nhất thời kích động. Giờ phút này, cô ta càng câm hận Lâm Nhược Khê, hận không thể rút gân lột da Lâm Nhược Khê...

Sau hậu đài.

Đạo diễn Vương Gia Vệ trực tiếp đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Lâm Nhược Khê, nghiêm túc nói: "Mời cô, ký tên xong thì vai tiểu hồ ly sẽ thuộc về cô."

Trong mắt Lâm Nhược Khê hiện lên tia vui mừng, nhưng cô vẫn còn một thắc mắc.

"Đạo diễn Vương, vì sao lại ra chủ đề thử vai cho chúng tôi là "Sự cám dỗ của vợ cũ"? Tôi không hiểu tiểu hồ ly và nhân vật kia có liên quan gì với nhau?"

Đạo diễn Vương Gia Vệ mím môi nói: "Đừng xem thường bất kỳ nhân vật nào. Trong cảnh phim này, có thể cho tôi thấy khả năng thích ứng với nhân vật, sự bùng bổ và thậm chí là khả năng sáng tạo của diễn viên."

Nghe vậy, Lâm Nhược Khê cảm thấy như được tiếp thu rất nhiều kiến thức, cuộc đời của diễn viên gặp được đạo diễn giỏi chính là may mắn hiếm có. Cô rất may mắn khi có thể hợp tác với đạo diễn Vương Gia Vệ.

Thấy Lâm Nhược Khê đang suy nghĩ miên man, đạo diễn Vương Gia Vệ gõ lên mặt bàn kéo cô trở lại thực tại. Anh ta lại chỉ vào bản hợp đồng và ra hiệu cho cô ký vào.

Nghi vấn đã được giải đáp, Lâm Nhược Khê cầm bút, không chút do dự ký tên lên hợp đồng.

“Ha ha!” Đạo diễn Vương Gia Vệ cười hỏi: “Cô không xem qua hợp đồng sao, không sợ tôi lừa cô à?”

Lâm Nhược Khê đặt bút xuống, nhìn đạo diễn Vương, cô chớp chớp mắt, cười tinh nghịch.

"Lừa tôi cũng tốt thôi, tôi cũng có thể mỗi ngày đi theo đạo diễn Vương, thu thập càng nhiều kiến

thức, nói không chừng có thể sớm đoạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."

"Ha ha ha!"

Đạo diễn Vương Gia Vệ bị cô chọc cười, nghiêm túc nhìn Lâm Nhược Khê, trịnh trọng nói: "Cô gái à, tương lai của cô rất có triển vọng, hãy cố gắng lên, tôi cảm thấy rất lạc quan về cô!"

Được đạo diễn Vương Gia Vệ khen ngợi, Lâm Nhược Khê rất vui, hạnh phúc hơn cả được ăn mật.

"Cảm ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Kiếp này cô không chỉ được đóng phim mà còn được hợp tác với những đạo diễn tên tuổi như Vương Gia Vệ, nhất định cô sẽ cố gắng nổ lực hơn kiếp trước, từng bước từng bước vững vàng tiến tới ngôi vị ảnh hậu.

Trên thực tế, 《 Thanh Khâu yêu hồ 》 đã bí mật quay được một thời gian, bất quá cảnh quay của tiểu bạch hồ không nhiều lắm, mấy ngày nữa mới đến đoàn phim tập trung.

Đạo diễn Vương Gia Vệ đưa kịch bản cho Lâm Nhược Khê, nói với cô một vài lưu ý rồi để cô ra về.

...

Khi ra khỏi tòa nhà, cô nhìn thấy chiếc Lamborghini lúc sáng.

Vân Đóa nhìn thấy Lâm Nhược Khê, xuống xe đi tới trước mặt cô: "Phu nhân, phu nhân xong việc rồi à?."

Nghe vậy, tâm trạng đang thư thái của Lâm Nhược Khê đột nhiên trở nên nặng nề.

Cô rón rén bước vào trong xe, Lục Cảnh Ngôn cũng đang có mặt, anh tập trung gõ gì đó trên máy tính.

Lâm Nhược Khê dùng ánh mắt dò xét quay sang nhìn anh: “À.., sao anh lại tới đây?"

Lục Cảnh Ngôn nghe cô hỏi, tạm dừng công việc đang làm, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Anh không yên tâm.”

Bùm--

Trái tim của Lâm Nhược Khê không tự chủ được đập thình thịch, lời Lục Cảnh Ngôn giống như có ma lực, từng chữ một đều khiến cô bối rối.

Cô đưa tay ôm ngực, bối rối nói: "Tôi không phải trẻ con, sẽ không đi lạc đường. Anh là ông chủ lớn, bình thường chắc hẳn rất bận rộn đúng không?"

Lục Cảnh Ngôn làm như không nghe thấy, vẫn chuyên tâm gõ máy tính, hỏi: "Buổi thử vai thế nào?"

Vừa nhắc đến buổi thử vai, ánh mắt Lâm Nhược Khê lập tức sáng lên, bắt đầu nói nhiều hơn.

"Vui lắm, buổi thử vai hôm nay có chút đặc biệt, tôi đã tát Lâm Yên Nhiên và còn được đạo diễn Vương khen nữa, vài ngày nữa..."

Lục Cảnh Ngôn nhìn vẻ mặt sinh động của Lâm Nhược Khê, nở nụ cười cưng chiều. May mắn thay, anh đã không can thiệp vào chuyện của Lâm gia, nếu không có lẽ Lâm Nhược Khê sẽ không vui.

Cô bé của anh đã trưởng thành, cô có thể tự lo cho bản thân, không còn là quả hồng mềm bị người ta ức hϊếp nữa.

Thấy môi cô có chút khô, Lục Cảnh Ngôn đưa cho cô một ly trà sữa đậu đỏ, giả vờ không quan tâm nói: “Anh tùy tiện mua, em thích uống không?”

"Cảm ơn!"

Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm ly trà sữa trên tay, ngượng ngùng cảm ơn.

Trà sữa đậu đỏ là món cô thích nhất, Lục Cảnh Ngôn thậm chí còn biết cả chuyện này.

Trong lòng Lâm Nhược Khê lúc này cảm thấy ngọt ngào, nhưng cô lại không nhận ra.

Xe lái vào Lệ Hoa Viên, Lâm Nhược Khê mở cửa xuống xe, lại phát hiện Lục Cảnh Ngôn không nhúc nhích.

Cô nhìn lại đã thấy anh thở đều đều, lông mày hơi cau lại, anh ngủ mất rồi.

Lâm Nhược Khê ra hiệu cho Vân Đóa xuống xe trước, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, mở WeChat gửi tin nhắn cho Cố Dao.

Khê Khê: Dao Dao, tớ đã vượt qua được buổi thử vai của đạo diễn Vương Gia Vệ, thành công giành được vai tiểu bạch hồ rồi.

Cô Dao: Cái gì? Đạo diễn Vương Gia Vệ?

Khê Khê: Đúng, là đạo diễn Vương Gia Vệ, có bất ngờ không!

Cô Dao: Chà! thần kỳ! Chúc mừng tiểu Khê của chúng ta! khi nào đến phim trường tớ sẽ đi cùng cậu.

Cô Dao: Nhân tiện, cái người đứng sau Lâm Yên Nhiên có lai lịch rất bí ẩn, cậu hãy cẩn thận, đừng tùy tiện đối chọi với cô ta.

Khê Khê: Được!

Lúc Lâm Nhược Khê trả lời tin nhắn, cô cảm giác như có một ánh mắt đang dán chặt vào mặt mình, quay đầu lại, là Lục Cảnh Ngôn đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

"A Tinh, cố ý chờ anh sao?"

Lục Cảnh Ngôn cười hỏi.

"Không... không phải, tôi lo trò chuyện với Cố Dao nên quên mất."

Nói xong, trên mặt Lâm Nhược Khê đã nóng bừng, vội vàng mở cửa xe chạy đi.

Thực ra chính cô cũng không biết tại sao mình lại muốn chờ anh.

Lâm Nhược Khê không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này cho đến khi anh hỏi. Nhưng trước lúc cô nhận ra thì hình như hình ảnh của Lục Cảnh Ngôn đã bén rễ ăn sâu trong tim cô rồi.

Cô sợ phải đối mặt với anh, nhưng lại không thể khống chế cảm giác muốn ở bên anh, cô muốn ly hôn với anh, nhưng lại sợ họ sẽ trở thành người xa lạ, không còn liên quan gì đến nhau.

Cô... có lẽ thực sự đã thích Lục Cảnh Ngôn mất rồi.

Nhưng thứ tình cảm này khiến cô hoảng sợ, cô sợ nếu đoạn tình cảm này lại một lần nữa mất đi, cô sẽ thật sự mang thương tích đầy mình.

Vừa bước vào phòng khách, Mộ Thanh Hoan đã vui vẻ gọi cô lại.

"An An, lại đây, mẹ có làm chút đồ ăn cho con này."

Lúc này Lâm Nhược Khê đầu óc rối bời, không có tâm trạng ăn uống gì cả, cô lấy lệ nói: "Mẹ, con đi tắm trước đã, tắm xong con sẽ ăn..."