Chương 20: Bị tố đi cửa sau

Nhìn thấy đứa con trai đã nhiều ngày không gặp, Mộ Thanh Hoan bắt đầu bật chế độ càm ràm của người già.

"Lục Cảnh Ngôn, con nhìn An An đi, em gái con không đi quay phim liền ở nhà chơi với mẹ, còn con đã mấy ngày không về rồi, hôm nay mà con còn không về mẹ sẽ nghĩ là con không còn cần cái nhà này nữa đấy."

Lục Cảnh Ngôn đứng dậy, nhìn Lâm Nhược Khê thật lâu nhưng không nói gì.

Trái tim Lâm Nhược Khê đập lỡ một nhịp, cô cảm thấy nhất định Lục Cảnh Ngôn sẽ tìm cô tính sổ.

Vì vậy, cô vội kéo cánh tay của Mộ Thanh Hoan nhẹ giọng: “Mẹ, anh con gần đây thật sự bận lắm, mẹ đừng giận anh ấy nhé!”

Nghe con gái cưng thủ thỉ, lửa giận trong lòng Mộ Thanh Hoan cũng tan biến.

"Được rồi, không nói tới nó nữa, con mới là áo bông nhỏ của mẹ, chỉ có con mới chịu ở bên cạnh mẹ thôi."

Lúc này, Lục Cảnh Ngôn cũng lên tiếng: "Mẹ, từ nay về sau con sẽ cố gắng mỗi ngày đều về nhà."

Nghe anh nói vậy, Mộ Thanh Hoan nở nụ cười rạng rỡ: "Tốt! Tốt! Nếu như con chịu dẫn thêm một cô con dâu về cho mẹ thì càng tốt hơn"

Mộ Thanh Hoan mặc kệ Lục Cảnh Ngôn nghĩ như thế nào, dù sao chuyện bố mẹ giục cưới cũng là chuyện bình thường. Thấy Lục Cảnh Ngôn không trả lời, bà cũng không khó chịu, dù sao bà cũng sẽ tiếp tục thúc giục, đến khi có con dâu thì thôi, nghĩ vậy bà mang theo vui vẻ đi vào phòng ngủ.

Chỉ còn lại "hai anh em" họ trong phòng khách, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Lâm Nhược Khê đờ đẫn đứng đó, không biết phải làm gì, không biết phải nhìn đi đâu.

Cô có cảm giác một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chầm chầm cô, nhìn rất lâu cũng không dời đi.

Lâm Nhược Khê không nhịn được nữa, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô ngập ngừng nói: "Lục Cảnh Ngôn, cũng muộn rồi, anh đi nghỉ đi, tôi cũng phải đi ngủ sớm!"

Nói xong, Lâm Nhược Khê định bỏ chạy thục mạng, nhưng Lục Cảnh Ngôn lại đang đứng cạnh cầu thang, lúc cô đi ngang qua liền bị anh nắm lấy tay kéo lại.

Lục Cảnh Ngôn nhìn cô, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.

"A Tinh, nghe mẹ nói như vậy, em có điều gì muốn nói không?"

Lâm Nhược Khê cúi đầu khẽ lẩm bẩm: "Lục Cảnh Ngôn, anh đã nói sẽ cho tôi thời gian mà."

Cô cho rằng sau khi nói ra lời này, Lục Cảnh Ngôn sẽ để cô đi.

Nhưng điều không ngờ là Lục Cảnh Ngôn không buông tay, trái lại còn tiến lên một bước, áp sát gần cô.

"Ngày mai em có đi thử vai không?"

Lâm Nhược Khê đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, trong mắt là cảm xúc phức tạp xen lẫn một tia tức giận.

"Làm sao anh biết?"

Lục Cảnh Ngôn bất đắc dĩ cau mày, anh biết cô gái nhỏ nhất định hiểu lầm rồi nên nhẹ giọng giải thích: “Dì Trần nói với anh, hôm nay em ở trong phòng ngủ cả ngày, nghiêm túc chuẩn bị cho buổi thử vai ngày mai.”

Sau khi nghe anh giải thích, lửa giận trong mắt cô dịu đi một chút, cô còn tưởng rằng cô bị anh cho người theo dõi, suýt nữa thì tức chết.

Nhìn thấy sự thay đổi trong mắt cô, Lục Cảnh Ngôn bình tĩnh nói: "Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh sẽ cho người đưa em đi, để em tự đi anh không yên tâm."

Nói xong, anh buông cô ra, đi thẳng ra cửa.

Lâm Nhược Khê nhìn anh rời đi thì rất ngạc nhiên, sau đó cô đi lên lầu.

Lúc này, tâm trạng cô rất phức tạp, cô cảm thấy hình như mình đang làm tổn thương Lục Cảnh Ngôn.

...

Hôm sau, buổi thử vai.

Lâm Nhược Khê dậy rất sớm, trang điểm nhẹ nhàng, cô chọn một chiếc váy dài màu trắng, khoác thêm áo khoác rồi vội vã xuống lầu.

Vẫn còn sớm, Trần Mã và Mộ Thanh Hoan vẫn chưa thức dậy.

Nhưng ngay khi vừa mở cửa, Lâm Nhược Khê nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu trắng đậu ở cổng, bên cạnh là một cô gái rất xinh đẹp, thân hình lại nóng bỏng.

Cô gái ấy nhìn thấy cô liền đi đến, cúi đầu chào và lạnh lùng nói: "Phu nhân, tôi là Vân Đóa, Lục tổng bảo tôi đưa cô đến buổi thử vai."

Lâm Nhược Khê không quen được người khác gọi là phu nhân, nên ngượng ngùng cười với Vân Đóa: "Cám ơn cô"

Lục Cảnh Ngôn thật độc đoán, anh đã chuẩn bị cả xe đến đón rồi, cô có thể nào không lên xe chứ.

Buổi thử vai 9 giờ bắt đầu, lúc Lâm Nhược Khê đến nơi, cả khán phòng là một biển người. Cô đã nghĩ sẽ có rất nhiều người tranh vai diễn này, nhưng không ngờ lại đông đến như vậy, bất quá cô vẫn rất tự tin vào bản thân mình.

Lâm Nhược Khê điền vào phiếu đăng ký, đặt áo khoác lên quầy, đi theo dòng người đến phòng chờ.

Khi đến đó, trước cửa đang có một nhóm phóng viên, họ đang vay quanh một người nào đó.

Bởi vì có rất nhiều phóng viên, đám người đến thử vai đều bị chặn lại, nhưng không một ai dám lên tiếng.

Lâm Nhược Khê khó hiểu, cô đi về phía trước vài bước, liền nghe được một giọng nói rất dịu dàng nhưng cũng khiến cô chán ghét.

"Mọi người đừng ở chổ này chắn đường, đừng cản trở những người khác đến thử vai, mời mọi người đứng sang một bên."

Đó là giọng của Lâm Yên Nhiên, cô ta cũng mặc một chiếc váy trắng, lớp trang điểm rất nhẹ, tạo cho người ta cảm giác thoải mái và ngọt ngào.

Thoải mái và ngọt ngào.

Cô ta nhẹ giọng nói, các phóng viên lập tức đứng sang một bên nhường đường cho bọn họ.

Trong đám đông vang lên những lời khen dành cho Lâm Yên Nhiên.

"Lâm Yên Nhiên đúng là một người tốt, là ngôi sao lớn nhưng vẫn rất khiêm tốn."

"Ừ, tôi rất thích cô ấy."

"Cô ấy nổi tiếng tính tình dễ chịu mà, hôm nay nhìn thấy như vậy, tôi tin những lời đồn là đúng."

"..."

Nghe vậy, Lâm Nhược Khê nở nụ cười mỉa mai, trong lòng thầm xem thường, nhưng hôm nay cô không muốn dính dáng gì với Lâm Yên Nhiên.

Cô đi theo sau đám đông, nhưng vừa mới tới cửa đã bị Lâm Yên Nhiên ngăn lại.

"Tiểu Khê, sao em lại ở đây? Em biết đạo diễn Vương Gia Vệ rất ghét người đi cửa sau mà."

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều bị thu hút, rất nhiều cặp mắt nhìn Lâm Nhược Khê tỏ vẻ khinh thường.

"Thật không biết xấu hổ! Cô ta thế mà lại đi cửa sau."

"Ừ, nghĩ có tiền thì tốt à, chắc chắn đạo diễn Vương sẽ đuổi cô ta ra ngoài."

"Hừm, đạo diễn Vương sẽ không vì vẻ ngoài hồ ly tinh của cô ta mà châm chước đâu."

...

Đi cửa sau?

Lâm Nhược Khê đúng là cảm thấy không nói nên lời, Lâm Yên Nhiên diễn xuất rất vụng về, nhưng cô biết bây giờ những người ở đây đang thực sự xem cô là kẻ đi cửa sau, cô càng biện minh sẽ càng bị dìm chết.

Cô kiên nhẫn đi tới trước mặt Lâm Yên Nhiên, bình tĩnh nói: "Chị, vậy chị có biết tôi và đạo diễn Vương đang quen nhau không?"

Cô ta dám nói cô đi cửa sau, nên cô chỉ cần làm cho đạo diễn Vương Gia Vệ ra đây xem bộ mặt thật của Lâm Yên Nhiên.

Lâm Yên Nhiên vốn tưởng rằng Lâm Nhược Khê sẽ cố gắng hết sức để phủ nhận, nhưng không ngờ cô lại trực tiếp gây chuyện, lôi cả đạo diễn Vương Gia Vệ vào cuộc, nhưng cô ta sẽ không để Lâm Nhược Khê đắc ý.

Lâm Yên Nhiên cau mày, giả vờ lo lắng nói: "Tiểu Khê, em... sao em có thể hất nước bẩn lên người đạo diễn Vương? Ai cũng biết đạo diễn Vương nổi tiếng công chính liêm minh, cho dù có quyền thế anh ấy cũng sẽ không nhượng bộ, nhưng em..."

Lâm Yên Nhiên không do dự nói, cô ta muốn chọc tức Lâm Yên Nhiên, muốn bức cô phát điên trước mặt mọi người.

Nhưng điều cô ta mong đợi lại không xảy ra, Lâm Nhược Khê thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, mặc kệ lời bàn tán mà đi lướt qua mặt cô ta.

Bước vào phòng chờ, Lâm Nhược Khê sững sờ. Phòng chờ khổng lồ biến thành một phòng tẩy trang, ai bước vào đều được yêu cầu phải tẩy trang trước, giữa phòng chờ có một màn hình theo dõi cực lớn.

Đạo diễn Vương Gia Vệ quan sát các diễn viên đến thử vai không trang điểm qua màn hình, trực tiếp loại bỏ những người anh ấy thấy không hài lòng hoặc có dấu vết phẩu thuật thẩm mỹ.

Lâm Yên Nhiên đứng ở cửa cùng một nhóm người, sau khi thấy cảnh tượng bên trong phòng chờ, nét mặt cô ta tái đi.