Chương 1: Mục đích của việc tái sinh?

Lời tác giả: Đây là truyện sáng tác mới của mình, hi vọng được mọi người ủng hộ, mình để link ở đây ạ! Cảm ơn mọi người: https://truyenhdt.com/truyen/doc-mot-doi-diu-dang-am-mot-lan-gap-go/

Lâm Nhược Khê mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là trần nhà trắng tinh.

Đây là viện à? Chuyện gì xảy ra vậy chứ?

Cô vốn là hoa đán hàng đầu giới giải trí, nhưng khi đang quay cảnh chèo thuyền trên sông, cô đã không may ngã xuống nước chết rồi, sao bây giờ lại ...

Đầu óc Lâm Nhược Khê mông lung còn chưa kịp nghĩ thông, một giọng nói dễ thương đã vang lên bên tai cô.

[Tiểu Nhược Nhược, chúc mừng! trùng sinh! ]

Lâm Nhược Khê đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn khắp phòng bệnh VIP trống rỗng, cảnh giác hỏi: "Ai? Ai đang nói chuyện?"

Đột nhiên, một đốm sáng rơi vào tay cô và biến thành một con mèo trắng.

Cô chớp mắt ngạc nhiên, đưa tay chạm vào bộ lông mềm mại của nó.

Khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào lưng con mèo, một ánh sáng bạc từ đâu chui vào cơ thể cô.

[Hợp đồng đã được ký kết, kế hoạch thực hiện ước mơ chính thức được bắt đầu, tôi là thần hộ mệnh A Bảo, tôi sẽ giúp cô chinh phục đỉnh cao của cuộc đời cô. ]

Lâm Nhược Khê ngơ ngác nhìn con mèo biết nói, đưa tay ôm đầu, cô còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Cô thì thào trong miệng: "Hợp đồng? Thần hộ mệnh? Cái quái quỷ gì đây?"

[ Tiểu Nhược Nhược, cô không thể nhẫn tâm như vậy, là tôi đã cứu cô, vì cứu cô nên đã tổn hao rất nhiều tinh lực của tôi rồi đấy. ]

Nghe vậy, Lâm Nhược Khê khẽ nhướng mày, ánh mắt khẽ chuyển động, tò mò hỏi: "Vậy tại sao lại cứu tôi? Có ích lợi gì chăng?"

[Bí mật không thể tiết lộ! Dù sao, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, cô phải nghe theo tôi trong thời gian hợp đồng có hiệu lực. ]

Hợp đồng! Một hợp đồng khác! Sắc mặt Lâm Nhược Khê hơi ủ rũ, giọng nói có chút lạnh lùng.

"Cậu muốn tôi làm gì?"

[ tiểu Nhược Nhược, cô đừng nóng giận! Cô chỉ cần nhớ rằng tôi chính là thần hộ mệnh của cô, cho nên tôi sẽ không hại cô đâu, nhưng nếu cô không nghe lời tôi, cô nhất định sẽ bị trừng phạt. ]

A Bảo vẫy cái đuôi đắc thắng, rồi bỗng nhiên biến mất với một tiếng huých sáo, mọi thứ trở lại bình thường như thể những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của Lâm Nhược Khê.

...

Bệnh viện Kim Hưng.

Trên giường bệnh, Lâm Nhược Khê đang hôn mê,trên mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

Nhìn thấy màn hình điện tâm đồ thường xuyên dao động, người đàn ông vóc dáng cao lớn cau chặt đôi lông mày.

Đôi mắt anh dán chặt vào người nằm trên giường bệnh, như thể anh sợ rằng cô sẽ tan biến trong không khí.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, anh nhanh chóng tiến lên, nắm lấy cổ tay bác sĩ sốt sắng hỏi: "Giáo sư Lý, cô ấy thế nào rồi? Có bị nội thương không? Khi nào thì tỉnh lại?"

Giáo sư Lý không khỏi kinh ngạc, ông không ngờ rằng Lục Cảnh Ngôn, ông trùm trong giới kinh doanh luôn lạnh lùng lãnh đạm, bây giờ lại có biểu hiện lo lắng và sợ hãi như vậy.

Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt của giáo sư Lý, liền ý thức được mình đã mất bình tĩnh, vội vàng buông tay ra, lui về phía sau một bước.

Giáo sư Lý tháo ống nghe ra, gật đầu rồi nói: "Lục tổng, anh đừng lo lắng quá. Lục phu nhân đã đưa tới kịp thời, vụ đuối nước không gây thương tích nghiêm trọng, cô ấy có ý thức sinh tồn rất mạnh mẽ nên sẽ tỉnh lại nhanh thôi."

Ba ngày sau.

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng mở mắt ra, cả người lập tức sững sờ, cũng là cái trần nhà này, cũng là căn phòng này, đây là....

"Tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào?"

Một giọng nam trầm ấm vang lên, phá vỡ sự im lặng của căn phòng và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Đôi mắt trống rỗng của Lâm Nhược Khê từ từ tập trung lại, bắt đầu nhìn thấy màu sắc.

Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang từ xa tiến lại gần, đôi mắt màu nâu sẫm mê người, ngũ quan góc cạnh hoàn mỹ, khí chất lãnh đạm mà cao quý càng lộ ra vẻ phi phàm.

Thấy người đàn ông tiến lại gần, Lâm Nhược Khê vội vàng ngồi dậy, nghi ngờ hỏi: "Lục Cảnh Ngôn?"

Mặc dù chưa gặp mặt trực tiếp nhưng anh là chủ tịch của tập đoàn Kình Thiên, thường xuyên xuất hiện trên TV và báo chí.

Đôi mắt mệt mỏi của Lục Cảnh Ngôn đỏ ngầu, anh cúi xuống, đến gần cô nhếch môi cười nói: "Đúng vậy! Em không ngốc, còn nhớ anh."

Lâm Nhược Khê nhìn khuôn mặt anh áp đến gần như vậy, cảm giác được hơi thở của anh làm hai má cô nóng bừng, cô đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ: "Lục tổng, anh hiểu lầm rồi, tôi căn bản không quen biết anh, chỉ là nhìn thấy anh qua tin tức hay TV thôi."

Nghe vậy, đồng tử của Lục Cảnh Ngôn đột nhiên co rút lại, nét mặt tối sầm đi.

"Lục tổng sao? Lâm Nhược Khê, em đóng phim đến thành quen rồi đúng không? Em sốt cao không chịu hạ, lại còn nghĩ ra một chiêu xấu xa như nhảy xuống hồ."

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, cười lạnh nghiến răng nghiến lợi: "Ừ! Tốt lắm, nếu em thích đóng phim như vậy, anh sẽ cho em thêm một cơ hội. Nếu lần này em thất bại, thì hãy từ bỏ giấc mơ làm diễn viên của em đi, mà toàn tâm toàn ý làm cho tốt vai trò Lục phu nhân của em đi."

Tất cả những chuyện này Lâm Nhược Khê đều không biết, đầu óc cô rối bời, nhưng lại có thể nghe rõ hai chữ bà Lục

"Lục phu nhân? Lục phu nhân là ai?"

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Nhược Khê, Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, từ trong tủ đầu giường lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn ném tới trước mặt cô, sắc bén nói: "Em nhìn kỹ xem Lục phu nhân là ai!"

Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn mở ra, Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ngây người.

Ngày đăng ký trên giấy đăng ký kết hôn là ngày 25 tháng 12 năm 2020, cô nhớ rõ ngày hôm đó cô đang có mặt ở phim trường.

Hôm nay, lịch điện tử trên tường hiển thị ngày 30 tháng 1 năm 2021, tức là ngày thứ ba sau khi cô bị đuối nước.

Cô là đại hoa đán hàng đầu, tuy không tham gia đóng phim được đầu tư sản xuất lớn, nhưng cô đóng rất nhiều phim cổ trang, thời gian để hẹn hò yêu đương cô còn không có thì lấy đâu ra thời gian kết hôn, lại còn ở bên một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tử tháp như Lục Cảnh Ngôn, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

Cô ngẩng đầu lên, đang định hỏi thăm tình hình, lại không thấy bóng dáng của Lục Cảnh Ngôn trong phòng bệnh nữa.

Chẳng lẽ cô thực sự trùng sinh rồi sao?

"Lục phu nhân, Lục tổng bảo tôi đến kiểm tra cho cô."

Trong lúc Lâm Nhược Khê đang suy nghĩ lung tung, giáo sư Lý cùng mấy bác sĩ khác đi vào, cẩn thận kiểm tra cho cô.

Cuối cùng, giáo sư Lý nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt đồng cảm, do dự một chút rồi mới nói.

"Lục phu nhân, cô hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi thêm hai ngày là có thể xuất viện được rồi."

Cho đến khi giáo sư Lý và những người khác rời đi, Lâm Nhược Khê vẫn còn trong tình trạng ngơ ngẩn.

[Tiểu Nhược Nhược, cô có rất nhiều thắc mắc sao? ]

A Bảo vênh váo ngồi trên ghế sofa, nghịch bộ râu lưa thưa của mình.

Nhìn thấy A Bảo, Lâm Nhược Khê trợn trừng mắt, vốn tưởng mọi chuyện là một giấc mơ kỳ lạ, nhưng hóa ra lại là sự thật.

Cô nhìn chằm chằm A Bảo một lúc lâu, và đột nhiên, "bốp" một tiếng, cô cười ngặt nghẽo lại còn hỏi một câu ngu ngốc, "A Bảo, cậu có thể bay không?"

A Bảo thổi bộ râu của mình mà không nói nên lời, với một tiếng huýt sáo nó liền bay vào tay cô.

Giờ phút này Lâm Nhược Khê hoàn toàn tin rằng, cô thật sự đã trùng sinh, không chỉ có thêm một vị thần hộ mệnh mà còn trở thành Lục phu nhân...

"A Bảo, nói cho tôi biết tình huống hiện tại của tôi là sao đi, những người khác trùng sinh đều là trở về quá khứ, sau đó đều là vượt qua mưa gió chông gai, tôi lại là người duy nhất lúc chết đi trùng sinh trở lại, lại không có chút ký ức gì về cuộc sống của mình."

A Bảo nhìn bộ dạng đáng thương của Lâm Nhược Khê, liền dụi đầu vào người cô để tỏ vẻ an ủi.

[Tiểu Nhược Nhược, kỳ thật cô so với người khác may mắn nhiều lắm, người khác trùng sinh vào thời điểm không có thần hộ mệnh, nhưng cô thì có, chính bởi vì có tôi làm thần hộ mệnh, nên mới làm cho việc trùng sinh của cô đi lệch quỹ đạo. ]

Lệch quỹ đạo ư?

Đó có còn là tôi không?

Lâm Nhược Khê trong lòng nghi vẫn, âm thầm đảo mắt nói: "Vậy thân phận của tôi bây giờ là gì?"

[Cô vẫn là Lâm Nhược Khê, con gái ngoài giá thú của nhà họ Lâm, là bạn thân nhất của Cố Dao. ]

[Chỉ là bây giờ cô đã trở thành cô vợ hợp đồng bí ấn của Lục Cảnh Ngôn, một tiểu hoa đán tuyến 18 yêu thích đóng phim. ]

Gì cơ? ? ?

Hợp đồng hôn nhân bí ấn? tiểu hoa đán tuyến 18 ?

Vậy cuộc hôn nhân là giả? Có thật không?

Đúng vậy, Lục Cảnh Ngôn trời sinh kiêu ngạo sao có thể thích cô.

"A Bảo, bây giờ tôi có thể ly hôn được không?"