Chương 16: Leo lêи đỉиɦ núi làm nhiệm vụ

A Bảo nhìn cô rồi lắc lắc bộ râu đầy bất lực.

[Tiểu Nhược Nhược, tôi có thể nói cho cô biết những hiểm nguy trong kiếp trước của cô, nhưng ở kiếp này cô sẽ phải tự khám phá ra chúng.]

[Nhưng cô phải nghe tôi, cô nên rời khỏi chương trình này càng sớm càng tốt. Trước khi rời đi, cô cần làm một việc gấp.]

"Việc gì vậy?"

Lâm Nhược Khê vội vàng hỏi, cô đang thực sự rất sốt ruột, có phải A Bảo cố tình trêu cô hay không?

[Tôi đã tìm ra một củ nhân sâm ngàn năm có thể chữa khỏi bệnh cho Mộ Thanh Hoan, nó ở trên đỉnh núi cao nhất đảo Bắc Minh, ngày mai cô phải đi tìm nó.]

“A Bảo!” Lâm Nhược Khê hốt hoảng quay người lại, suýt chút thì đυ.ng trúng A Bảo.

"Cậu cố ý trêu tôi hay sao? Nơi này khí hậu nhiệt đới, không có khả năng có nhân sâm! Huống chi là ngàn năm."

A Bảo lăn lộn trên mặt đất không nói nên lời, uể oải nhìn cô.

[Tiểu Nhược Nhược, cái này cô không hiểu rồi, cây nhân sâm này mọc sau một tảng đá lớn, quanh năm không thấy ánh mặt trời, lại bị gió biển thanh tẩy, có dược tính cực cao, rất có giá trị...]

Nói lan man rất nhiều kiến thức, rất nhiều thông tin nhưng cuối cùng Lâm Nhược Khê vẫn không muốn tin.

[Tiểu Nhược Nhược, ngày mai nhất định phải lấy được cây nhân sâm kia, nếu như cô không hoàn thành nhiệm vụ, thứ chờ đợi cô chính là hiểm nguy trùng trùng.]

A Bảo không cho cô thời gian để định thần, chưa kịp lên tiếng thì A Bảo đã biến mất.

Lúc này, Lâm Nhược Khê không khỏi lúng túng.

Cô bây giờ giống như một con rối, mà sợi dây lại nằm trong tay A Bảo, nhưng chẳng qua A Bảo cũng là đang giúp cô.

Chuyện này càng lúc càng khiến cô hoảng sợ...

Lâm Nhược Khê rất cần một người để tâm sự nổi lòng, nhưng A Bảo cái gì cũng không nói, cô chỉ đành phải tự bản thân gặm nhắm nổi niềm.

Sáng sớm hôm sau, tổ chương trình gửi đến các khách mời một tin nhắn.

"Thông báo: Cô Ôn Thanh mời mọi người dự tiệc hải sản nên buổi ghi hình hôm nay tạm dừng.Toàn thể thành viên tập trung tại nhà hàng Đảo Báu vào trưa nay."

Lâm Nhược Khê xem xong tin nhắn thì cảm thấy khó hiểu, Ôn Thanh không lẽ có mặt mũi lớn như vậy? Còn có thể kiểm soát được quá trình quay của chương trình, muốn tạm dừng là tạm dừng.

Ở kiếp trước Lâm Nhược Khê không biết gì về cô ta, chỉ biết Ôn Thanh là một người mẫu nổi tiếng.

Cô mở Baidu lên tra thử thì liền bị sốc, hóa ra Ôn Tinh là con gái của dì Lục Cảnh Ngôn, cũng là em họ của anh, thế thì cũng dễ hiểu tại sao cô ta có khả năng chi phối quá trình quay hình...

Nếu hôm nay đã tạm dừng ghi hình, cô có thể tìm lý do thoái thác không tham gia bữa tiệc, để lên núi tìm nhân sâm trước.

Lâm Nhược Khê gửi tin nhắn riêng cho đạo diễn bảo mình không tham gia tiệc, sau đó thay đồ leo núi và xách ba lô đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng Lục Vũ, vừa lúc anh cũng mở cửa bước ra.

"Cô Lâm, đây là..."

Lục Vũ nhìn bộ đồ leo núi trên người Lâm Nhược Khê, cẩn thận dò xét.

"Buổi ghi hình hôm nay tạm dừng nên tôi muốn đi leo núi."

Lâm Nhược Khê không nói cho Lục Vũ biết mục đích thật sự của mình, dù sao đó cũng là chuyện cá nhân của cô.

Lục Vũ nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Thật trùng hợp, tôi cũng định lên núi xem một chút, nếu như cô Lâm không ngại, chúng ta cùng đi đi!"

Thấy bộ dáng vui vẻ của Lục Vũ, Lâm Nhược Khê bất giác gật đầu, dù sao thì đi đào nhân sâm cũng không có gì là bí mật.

Họ đi thang máy xuống lầu, đúng lúc này Ôn Thanh đến gõ cửa phòng Lâm Nhược Khê.

Cốc Cốc Cốc...

Không có chút động tĩnh nào.

Ôn Thanh mất kiên nhẫn, lúc này đạo diễn tình cờ đi ngang nên nhắc nhờ cô ta.

"Cô Ôn, cô tìm cô Lâm có chuyện gì thế? Cô ấy đi leo núi rồi, buổi trưa sẽ không về."

“À” Ôn Thanh lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, “Không có gì đâu, hôm qua tôi bị màn múa ba lê của cô Lâm làm cho kinh ngạc không thôi, nên hôm nay muốn đến xin thỉnh giáo, nếu cô ấy không có ở đây, thì tối nay tôi quay lại."

Ôn Thanh nói xong thì xoay người rời đi.

Ôn Thanh vốn định xử lý Lâm Nhược Khê ở nhà hàng Đảo Báu, để Lâm Nhược Khê ăn uống no say rồi tiễn cô ta lên đường, không ngờ con hồ ly tinh đó không có động tĩnh gì, đã thế còn chạy đi leo núi,

Nhưng có điều như thế cũng tốt, núi cao đường dốc khó đi, không cẩn thận liền rơi xuống vách núi mà chết cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ tới đây, Ôn Tình lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn..

Lúc này, Lâm Nhược Khê cùng Lục Vũ đang chật vật bên sườn núi.

Lục Vũ đi ở phía sau, thỉnh thoảng đỡ lấy Lâm Nhược Khê.

“Cám ơn anh Lục, nếu không có anh đi cùng, có lẽ giờ tôi còn đang loay hoay chổ mấy khúc cua dưới chân núi.”

Lâm Nhược Khê cảm thấy thật mất mặt, làm phiền Lục Vũ thế này cũng là do tình thế ép buộc.

Ngọn núi này căn bản là một nơi cằn cỗi lại rất dốc, ngay cả chổ đặt bước chân cũng không có, A Bảo lại chẳng báo trước tình hình, đến cả gậy leo núi cô cũng không mang theo, thật sự nếu không nhờ Lục Vũ thì cô chắc chắn gặp khó khăn.

"Cô Lâm, không có gì đâu, trùng hợp tôi cũng muốn đi!"

Lục Vũ thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại ước ao mỗi ngày đều được cô gái nhỏ làm phiền.

Hơn một giờ đồng hồ không ngừng nghỉ thì cuối cùng họ cũng leo lên được đỉnh núi, quả thực có một tảng đá lớn đứng chắn trên vách núi.

Lâm Nhược Khê ra hiệu cho Lục Vũ, ý bảo Lục Vũ đứng yên đó đừng theo cô.

Cô lặng lẽ đến gần tảng đá, lấy trong ba lô ra một sợi dây thừng, cẩn thận buộc một đầu dây thừng vào thân cây gần đó.

Sau đó, bổng nhiên Lâm Nhược Khê kích động kêu lên: "Lục Vũ, anh mau tới đây!"

Thấy bộ dạng ngây ngẩn cả người của cô gái nhỏ, Lục Vũ tươi cười, bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, hóa ra là một cây nhân sâm.

Nơi núi rừng cằn cỗi, không biết cây nhân sâm này đã trụ lại nơi đây bao nhiêu năm.

Lâm Nhược Khê lấy từ trong ba lô ra cái xẻng xúc đất bằng sắt mà cô mang theo, lúc mang theo chỉ nghĩ để đề phòng bất trắc, ai ngờ bây giờ lại có tác dụng.

Cô dùng xẻng đào vài vòng xung quanh cây nhân sâm, cô làm rất nhẹ tay vì sợ làm hỏng cây nhân sâm quý.

Lục Vũ nghiêm mặt nhìn cô gái nhỏ, vươn tay ra ngăn cản.

"Cô Lâm, để tôi làm cho, cô cứ ngồi chờ tôi một lúc là được."

Lâm Nhược Khê đẩy tay anh ra, nghiêm khắc từ chối: "Không cần đâu anh Lục, là tôi muốn tự mình làm."

"Tôi muốn đào cây nhân sâm này là để cứu người, cũng coi như là một người rất quan trọng đối với tôi, người đó có lẽ đang nắm giữ niềm mong ước của tôi, tôi muốn tự tay giúp người đó."

Ánh mắt Lục Cảnh Ngôn chợt đông cứng lại, anh rút tay về, lặng lẽ nhìn cô.

"Cô Lâm muốn cứu ai, có thể nói cho tôi biết không?"

"Bà ấy là một người phụ nữ hiền lành ấm áp, cũng là một người mẹ rất đáng thương."

Lâm Nhược Khê cũng không ngại nói cho Lục Vũ nghe, dù sao anh ấy cũng không biết Mộ Thanh Hoan là ai, có nói cho anh thì cũng không sao.

Sắc mặt Lục Vũ dần trở nên nghiêm túc, cô gái nhỏ của anh vượt núi vượt biển đến đây, hóa ra là vì muốn chữa bệnh cho mẹ anh.

Anh cảm động nhìn Lâm Nhược Khê, nhẹ giọng nói: "Cô Lâm, chúng ta cùng nhau đào đi, tôi cũng muốn giúp người, cả hai chúng ta cùng giúp bà ấy không phải tốt hơn sao!"

Lâm Nhược Khê trầm ngâm suy nghĩ, sau đó gật đầu.

Thế là, trên đỉnh núi ở đảo Bắc Minh họa nên một bức tranh: một nam một nữ quỳ trên mặt đất, cùng đào nhân sâm ...

Nửa giờ trôi qua, cây nhân sâm cuối cùng cũng được đào lên, thân rất to! Lâm Nhược Khê lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng quấn nó lại.

Hai người đứng lên, phủi bụi đất bám trên người, vừa định rời đi thì phát hiện cách đó không xa có 7,8 người đàn ông lực lưỡng đang đi tới.

Tên đi đầu trên mặt có một vết sẹo dài, trên cánh tay bọn họ đều có xăm hình con rắn quấn quanh cả cánh tay...