Chương 14: Thi bắn cung

Khi An Trạch Yến nhìn thấy bộ đồ trên người Lâm Nhược Khê, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, nhưng anh ta không nói gì.

Đạo diễn tiến lên, kịp thời trả lời: "Trên nguyên tắc là có thể, cũng không phạm quy."

Những người khác đều cười, vốn dĩ chương trình tạp kỹ đều mang tính giải trí, không cần quá coi trọng.

Ôn Thanh nhìn áo vest khoác trên người Lâm Nhược Khê, cô ta cảm thấy thật chói mắt, Ôn Thanh thầm nghĩ: không biết người phụ nữ này có gì tốt đẹp mà anh họ lén lút cưới cô ta về cũng không báo với người nhà, xem cô ta như báu vật mà tôn thờ, dốc sức đưa cô ta tham gia vào chương trình, thậm chí đến một nhân viên nhỏ trong tổ tiết mục cũng quan tâm cung kính với cô ta, chẳng lẽ cô ta thực sự có chút bản lĩnh sao? bản lĩnh hồ ly tinh??

Tuy nhiên, nghĩ rằng Lâm Nhược Khê sẽ sớm chết, Ôn Thanh thấy thoải mái hơn đôi chút.

Mộ Uyển Uyển đi tới trước mặt Lâm Nhược Khê, nhìn áo vest trên người cô, nhíu mày: "Tiểu Khê, cởϊ áσ vest ra đi, em đã thắng rồi."

"Ừm... ừm." Lâm Nhược Khê đến bây giờ mới hoàn hồn, không phải vì sợ hãi, mà là Lục Vũ, sau khi anh bịt mắt cô lại, cô càng cảm nhận được khí tức trên người anh quen thuộc vô cùng.. .

Lâm Nhược Khê vội vàng đưa áo vest cho Lục Vũ: "Anh Lục, cảm ơn."

Lục Vũ thuận tay tiếp nhận, khẽ gật đầu nói: "Lâm tiểu thư, không có việc gì đâu, tôi là huấn luyện viên của cô, giúp cô hoàn thành nhiệm vụ là trách nhiệm của tôi."

Nghe vậy, Mộ Uyển Uyển nhìn Lục Vũ và bắt đầu đánh giá anh, khuôn mặt đại trà bình thường, chỉ có đôi mắt kia là sâu thẳm và quyến rũ, đôi mắt ấy thực sự không phù hợp với khuôn mặt này chút nào.

Nhưng nó lại khiến Mộ Uyển Uyển thờ phào nhẹ nhõm.

Lúc này, tổ đạo diễn đã công bố người chiến thắng cuối cùng: "Người chiến thắng trong cuộc thi vượt qua ngôi nhà ma là cô Lâm Nhược Khê. Chúc mừng cô đã giành được huy chương đầu tiên của "Tiến lên". Tiếp theo, xin mời người chiến thắng lên nhận giải có đôi lời phát biểu."

Mọi người kéo nhau đến chúc mừng Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê đứng trên bục nhận huy chương, hưng phấn giơ lên, nhìn thẳng ống kính phát biểu.

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn tổ chương trình đã cho tôi cơ hội tham gia một cuộc thi thú vị và vui vẻ như vậy, cuối cùng xin cảm ơn huấn luyện viên Lục Vũ của tôi, nếu không có anh ấy, chắc có lẽ tôi không có can đảm vượt qua ngôi nhà ma, cũng không thể chiến thắng được."

Sau khi Lâm Nhược Khê nói xong, đạo diễn sắp xếp phỏng vấn từng khách mời, tập đầu tiên của chương trình chính thức kết thúc.

...

Ở cửa phòng, Lâm Nhược Khê cười ngọt ngào với Lục Vũ: "Anh Lục, hôm nay cảm ơn anh."

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Lục Vũ không nhìn được cũng cười theo.

"Đây là việc tôi nên làm, cô không cần khách sáo đâu."

Thấy Lục Vũ chuẩn bị rời đi, Lâm Nhược Khê gọi anh lại.

"Anh Lục, anh quen biết Lục Cảnh Ngôn sao?"

Lục Vũ quay đầu lại, trong lòng hơi hốt hoảng, cả người anh cứng đờ.

Lâm Nhược Khê nhất thời xấu hổ, cô thật muốn mắng chính mình, sao lại không ý tứ như thế?

Lục Cảnh Ngôn là ánh mặt trời kiêu hãnh, còn Lục Vũ chỉ là một người lao động bình thường, câu hỏi này rất dễ bị hiểu lầm và khiến cho đối phương thấy xấu hổ.

Lâm Nhược Khê ngượng ngùng giải thích: "Anh Lục, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý..."

Lục Vũ nhìn vẻ mặt hối lỗi của cô, khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Cô Lâm, cô yên tâm, tuy tôi cũng mang họ Lục, nhưng tôi không quen biết Lục Cảnh Ngôn, Lục tổng thân phận cao quý, nhưng chưa chắc gì anh ấy có cuộc sống hạnh phúc hơn tôi ."

Ngoài ra, Lục Cảnh Ngôn luôn cao quý lãnh đạm, hiếm khi thấy anh cười, anh lúc nào cũng nghiêm trang đạo mạo.

Còn Lục Vũ thì khác, cho dù chỉ là một người làm công bình thường nhưng lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, lại hay cười.

Lâm Nhược Khê định thần lại, đang định nói gì đó thì đã không còn thấy bóng dáng Lục Vũ đâu nữa.

Nếu lúc nãy có ai đó ở đây, chắc chắn sẽ biết được Lục Vũ trối chết chạy đi như chạy trốn vậy...

Ngày hôm sau, Lục Vũ đưa Lâm Nhược Khê đến phòng tập bắn cung của sân vận động.

Vòng thi thứ hai chính là bắn cung, nhưng không một khách mời nào ở đây biết bắn cung, nên vòng thi này được đánh giá là tương đối khó khăn.

Đạo diễn nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt các khách mời, cười nói: “Mọi người đừng căng thẳng, các huấn luyện viên sẽ nghiêm túc hướng dẫn mọi người bắn cung, dù sao ở đây khong có ai là vận động viên chuyên nghiệp cả, nên yêu cầu của vòng thi này cũng không quá cao. Mỗi vị ở đây sẽ có bảy lượt bắn, sau bảy lượt tổng kết điểm ai cao nhất sẽ là người thắng cuộc."

Nhìn thấy các khách mời tỏ vẻ an tâm, đạo diễn liền thúc giục họ đi tập luyện.

"Được, mọi người nhanh chóng tập luyện đi! Chúng tôi cũng sẽ quay lại quá trình tập luyện của các bạn để công chiếu, đừng lười biếng!"

Lâm Nhược Khê chọn vị trí huấn luyện ở phía xa hơn mọi người, Lục Vũ đi theo cô đến đó, anh thử biểu diễn trước cho cô xem qua.

Anh nghiêng người, vai trái hướng về phía mục tiêu, tay trái cầm cung, đứng dang hai chân rộng bằng vai, dồn trọng lượng toàn thân lên hai chân, hơi nghiêng người về phía trước.

Anh vươn tay nhặt một mũi tên, đặt mũi tên lên giá đỡ của cung tên, tay phải kéo chặt dây cung, anh buông tay, mũi tên lao vun vυ"t về phía trước, trúng vào hồng tâm.

"Ôi, Lục Vũ, anh giỏi thật, bắn trúng hồng tâm rồi này!"

Lâm Nhược Khê vỗ tay cảm thán, không ngờ Lục Vũ lại giỏi như vậy, thậm chí có thể so sánh với xạ thủ chuyên nghiệp.

Lục Vũ nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô, mỉm cười dịu dàng, sau đó đặt cung tên vào tay cô.

"Nào, thử đi!"

Lâm Nhược Khê cầm cung tên, bắt chước dáng đứng của Lục Vũ lúc nãy.

Đôi mắt như sao trời của cô ấy rất sáng và kiên định, nhìn thẳng về phía hồng tâm.

Lục Vũ sửa lại động tác cho Lâm Nhược Khê, sau đó đi vòng ra phía sau cô, bàn tay to của anh đặt lên bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, giúp cô điều chỉnh lực bắn.

“Không những mắt phải nhìn hồng tâm mà mũi tên cũng phải nhắm được.”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trái tim cô như muốn nhày ra khỏi l*иg ngực, đập rộn ràng.

Cô khó chịu nghiêng đầu tránh đi, Lục Vũ khẽ nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, anh vội buông cô ra, đứng sang một bên.

Cách đó không xa, Ôn Thanh nhìn thấy một màn này, nở nụ cười khinh bỉ, anh họ của cô ta mắt mù rồi mới đi thích một con hồ ly như thế.

Thích kiểu phụ nữ nào không thích, lại chỉ thích Lâm Nhược Khê, cô ta có gì tốt, chỉ là một con hồ ly lẳиɠ ɭơ, ở khắp nơi thu hút ong bướm...

Tất cả sự chú ý của Lâm Nhược Khê bây giờ đều đặt vào cung tên, cô không chú ý đến ánh nhìn câm hận của Ôn Thanh.

Dựa theo hướng dẫn của Lục Vũ, cô bắn mũi tên đầu tiên, trúng vòng 8 điểm.

Kiếp trước, cô cũng cố gắng rèn luyện, học tập rất lâu, nhưng khi bắn thành tích cao nhất cũng chỉ vào được vòng 6 điểm.

Nhưng hôm nay Lục Vũ chỉ hướng dẫn một chút, cô đã có bước đột phá mới,

Có vẻ như chọn được giáo viên giỏi cũng là một loại thành tích.

Hai tiếng trôi qua, đạo diễn thông báo với mọi người buổi tập luyện sắp kết thúc, các khách mời chuẩn bị bước vào thi đấu chính thức.

Ngoại trừ Lâm Nhược Khê, những người có mặt ở đây đều là những tên tuổi lớn, để tránh tranh chấp không cần thiết, đạo diễn quyết định cho mọi người rút thăm quyết định thứ tự thi đấu.

Người chơi đầu tiên là Cố Thần Phong, nhìn anh ta đẹp trai cao ngạo như vậy, ai ngờ được rằng anh ta bắn liên tiếp 7 mũi tên, điểm cao nhất chỉ có thể là 5 điểm.

Anh ta ngượng ngùng cười cười, đối mặt với ống kính: "Đạo diễn à, tôi đã cố gắng hết sức cũng chỉ hơn 4 điểm một vòng mà thôi!"

“Ha ha ha……”

Trong sân truyền đến một trận cười, vị thiếu gia này cũng quá thú vị rồi!

Đạo diễn ho nhẹ một tiếng, ôn tồn nói: "Không sao, cứ tiếp tục cố gắng, mời khách mời thứ hai lên sân, Ôn Thanh, mời cô."