Chương 13: Chuyến đi đến căn nhà ma

Một người là Cố Thần Phong, thiếu gia nhỏ của truyền thông Ngự Phong, một người là người mẫu nổi tiếng Ôn Thanh, một người là Chu Tuất Kiệt, nam ca sĩ có hơn mười năm nổi tiếng trong giới âm nhạc, và người còn lại chính là An Trạch Yến, kiếp trước chính là bạn tốt của Lâm Nhược Khê.

Lúc này Lâm Nhược Khê mới phát hiện, có lẽ Lục Cảnh Ngôn đã giúp cô đi cửa sau vì hầu như tất cả những người tham gia ghi hình lần này đều là những tên tuổi lớn, chỉ có cô là người kém nổi tiếng nhất, khó trách Cố Dao nói tham gia chương trình này cô nhất định sẽ nổi tiếng.

Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể mở ra một khoảng trời. Giữa rất nhiều ly cà phê lớn, cô chỉ lấy một ly cà phê nhỏ, thì cũng sẽ có được hơi ấm.

Trong khi mọi người đang trò chuyện sôi nổi, chỉ có An Trạch Yến là chú ý đến Lâm Nhược Khê đang thất thần đứng nhìn.

"Xin chào, tôi là An Trạch Yến." An Trạch Yến dịu dàng nhìn cô và đưa tay ra.

"Xin chào, tôi là Lâm Nhược Khê."

Lâm Nhược Khê lễ phép cười, chạm nhẹ vào tay anh ta rồi rút tay về.

An Trạch Yến liếc nhìn bàn tay của mình, cười tủm tỉm nói: "Rất vui được gặp cô."

Nhìn thấy An Trạch Yến cười với Lâm Nhược Khê, sắc mặt Lục Vũ nhất thời tối sầm lại. Nhìn vào cách An Trạch Yến nhìn cô, có thể biết rằng anh ta không có suy nghĩ trong sáng với cô gái nhỏ, tuy nhiên cô gái nhỏ của anh cũng không mấy nhiệt tình, điều này làm anh thấy khá hài lòng...

Sau khi tổ chương trình đã quay được một số cảnh quay như mong muốn, họ mời các khách mời ngồi xuống, đạo diễn bắt đầu điều khiển chương trình: "Bây giờ tất cả khách mời của chương trình "Tiến lên" của chúng ta đã vào chổ ngồi hết rồi đúng không? Tất cả mọi người ở đây đã quen biết nhau hết rồi nên tôi cũng không giới thiệu thêm nữa."

"Kế tiếp, để tôi nói về quá trình quay hình của chương trình, mỗi tập chúng ta đều có những cuộc thi đấu, người chiến thắng mỗi tập sẽ giành được huy chương thắng cuộc, đến tập cuối cùng người giành nhiều huy chương nhất sẽ trở thành gương mặt đại diện quay tuyên truyền cho thành phố Thịnh Kinh của chúng ta."

"Ngày mai chúng ta trước tiên sẽ tiến hành kiểm tra thể lực, sau đó sẽ chính thức thi đấu, cho nên đêm nay mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Sau khi đạo diễn nói xong, tất cả các vị khách mời lần lượt rời đi dưới sự dẫn dắt của người hướng dẫn.

Lục Vũ nhìn Lâm Nhược Khê trở về phòng, bất đắc dĩ đi sang phòng bên cạnh.

Vừa vào cửa, anh liền tháo mặt nạ mô phỏng trên khuôn mặt xuống, lấy điện thoại gọi cho Cố Ngự Phong.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói phấn khích của Cố Ngự Phong truyền đến..

"Lão đại, thế nào rồi? Không lẽ chị dâu nhận ra anh rồi, ha ha ha!"

Lục Cảnh Ngôn đợi anh ta cười xong, tức giận nói: “Thông báo với tổ chương trình xóa đoạn phim Mộ Uyển Uyển ôm tiểu Khê đi.”

Cố Ngự Phong sững sờ, sau khi định thần lại anh ta thầm nghĩ, Mộ Uyển Uyển là nữ mà, hai cô gái ôm nhau thì có gì không đúng, phải không? Con gái cũng không được ôm sao? Điều này quá đáng thật!

Nhưng lão đại đang không vui, anh ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể làm theo cho qua chuyện.

"Được, em sẽ lập tức liên hệ với tổ đạo diễn và xóa đoạn phim đó."

Sau khi đạt được mong muốn, Lục Cảnh Ngôn ngắt điện thoại.

Anh chợt nghĩ đến Ôn Thanh, cô tiểu thư ngoan ngoãn đó, trước giờ chỉ thích làm người mẫu, cũng chưa nghe qua cô ta có sở thích tham gia chương trình tạp kỹ nào.

Thành thật mà nói, gặp cô ta ở đây anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Lục Cảnh Ngôn lại gửi cho Cố Ngự Phong một tin nhắn, "Tại sao Ôn Thanh lại có mặt trong chương trình?"

Cố Ngự Phong nhanh chóng trả lời: "Cô Ôn đến là do gia đình cô ta nghe nói chương trình này có sức hút lớn nên muốn cô ta tham gia. Vì lý do này mà em phải thay thế một hoa đán có lưu lượng đấy"

Lục Cảnh Ngôn để điện thoại xuống, cũng không nghĩ nhiều, cô ta muốn tham gia thì cứ tham gia, chỉ cần không gây khó dễ với cô gái nhỏ là được...

Ngày hôm sau, tám giờ sáng, tổ chương trình đã nhờ người hướng dẫn nhắc nhở khách mời thức dậy.

Lúc Lục Vũ gõ cửa phòng Lâm Nhược Khê đã là tám giờ rưỡi, Lâm Nhược Khê đã thu dọn đồ đạc xong xuôi.

Cô mở cửa, lúc bắt gặp ánh mắt của anh, cảm giác quen thuộc lại ập đến, Lâm Nhược Khê thậm chí còn nghi ngờ rằng phải chăng cô đang nằm mơ.

Cô lắc lắc đầu, Lục Vũ cho rằng cô không thoải mái, theo thói quen muốn đưa tay sờ trán cô.

Lâm Nhược Khê bình tĩnh lùi lại một bước, hoài nghi nhìn anh.

Lục Vũ tay nhất thời tay khựng lại ở không trung, vội vàng thu về.

"Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi tưởng cô không thoải mái, cho nên..."

Vẻ lo lắng trên mặt không lừa được ai, Lâm Nhược Khê lễ phép cười nói.

"Không có việc gì, tôi không sao, chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi, chúng ta mau xuống đi."

Lâm Nhược Khê vòng qua người anh, đi về phía thang máy trước, Lục Vũ có hơi bực bội xua tay, sau đó cũng theo sau.

...

Địa điểm ghi hình được chọn là công viên giải trí Đảo Châu Báu ở gần đó, khi Lục Vũ đưa Lâm Nhược Khê đến thì những khách mời khác cũng vừa đến.

Đạo diễn tiến lên một bước, cười nói: "Kế tiếp chúng ta tiến hành kiểm tra thể lực, sau khi thông qua kiểm tra mới chính thức thi đấu."

Nói là kiểm tra thể lực, nhưng thực ra là chạy 800 mét nữ và 1000 mét nam, dù sao đi nữa thì chương trình chắc chắn cũng không làm khó họ.

Sau khi kiểm tra thì tất cả mọi người đều thông qua đánh giá thể lực, đạo diễn tuyên bố bắt đầu vòng thi đầu tiên.

"Vòng thi thứ nhất là tiến vào nhà ma..."

Lời còn chưa dứt, Cố Thần Phong cười lạnh nói: "Đây mà là thi đấu à? Thật nhàm chán."

Đạo diễn sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói: "Mọi người nghe kỹ lời tôi, cuộc thi đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, lát nữa tổ tiết mục sẽ phát đồng phục cho mọi người. Bên trong nhà ma toàn bộ đều có lấp camera ở tất cả các hướng. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ trực tiếp ghi hình từ camera dưới dạng phim ảnh, trong thời gian tranh tài, khách mời không được đấu với ma..."

"Ha ha ha..." Lâm Nhược Khê lúc này không nhịn được bật cười ra tiếng.

Cô là người rất sợ ma, kiếp trước Cố Dao từng đưa cô đi chơi nhà ma, cô sợ đến nổi đánh lung tung hết rồi làm bị thương một nhân viên giả ma, Cố Dao đã phải xin lỗi anh ta rất lâu, thậm chí còn phải trả cho anh ta 1000 nhân dân tệ thì anh ta mới không làm lớn chuyện.

Đạo diễn cũng thật hòa nhã, đợi cô cười xong mới nói tiếp: “Ma sẽ có vết sơn màu vàng trên tay, đến cuối cùng bước ra khỏi nhà ma, chúng ta sẽ dựa vào vết sơn trên quần áo để phân định thắng bại. "

Đạo diễn vừa dứt lời, nhân viên công tác đã đem đồng phục ra phát, các khách mời nhìn nhau, tổ tiết mục làm việc cũng thật hoàn hảo!

Họ thực sự đã phát cho các khách mời bộ phần áo trắng toát, rõ ràng là phải giả ma để vào căn nhà ma mà.

Mọi người mặc xong đồng phục và được hướng dẫn đến lối vào căn nhà ma.

Vừa bước vào, hiệu ứng âm thanh đáng sợ vang lên, Lâm Nhược Khê túm lấy áo của Lục Vũ, Lục Vũ biết cô sợ nên ghé vào tai cô thì thầm: "Sợ hả?"

Lâm Nhược Khê gật đầu.

Lục Vũ lại hỏi: "Cô muốn thắng không?"

Lâm Nhược Khê lại gật đầu, run giọng nói: "Tôi sợ, nhưng tôi cũng muốn thắng."

Khóe môi Lục Vũ hơi nhếch lên, anh lấy khăn bịt mắt từ trong túi ra, nhẹ nhàng bịt mắt Lâm Nhược Khê lại, sau đó cởϊ áσ vest đang mặc trên người, quấn quanh người Lâm Nhược Khê, cúi đầu cài khuy cho cô.

Sau đó, anh nắm tay cô và chậm rãi đi về phía trước.

Thỉnh thoảng anh quay sang nói chuyện với cô để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

Cùng lúc đó, khắp nơi trong căn nhà ma vang lên tiếng la hét và chửi rủa của các khách mời khác, và tất nhiên là thêm cả giọng của đạo diễn đang nhấn mạnh các quy tắc cuộc thi phát ra từ loa phóng thanh…

Lúc Lục Vũ đưa Lâm Nhược Khê ra ngoài, các khách mời khác đã ra ngoài được một lúc.

Nhìn thấy bộ quần áo trên người Lâm Nhược Khê, Cố Thần Phong trợn to hai mắt oán trách: "Tôi không chơi nữa! Cô ta như vậy là ý gì, đây không phải phạm quy sao?"