Chương 12: Các nhân vật lớn tập trung ở đảo Bắc Minh

Chương trình "Tiến lên" sắp bắt đầu ghi hình, Lâm Nhược Khê báo cáo tình hình cho Mộ Thanh Hoan, chuẩn bị xong thì cô cùng Cố Dao đến Nam Thành sớm hơn một ngày.

Nam Thành là vùng nhiệt đới, nắng nóng quanh năm, họ không cần mang theo quần áo ấm, chỉ mang theo một vali hành lý nhỏ.

Lâm Nhược Khê bây giờ chỉ là một ngôi sao nhỏ mới nổi, cũng không quá nổi tiếng, đi ra ngoài cũng không sợ bị người ta nhận ra. Sau khi cùng Cố Dao đi dạo một vòng bên bờ biển thì họ đến nhà hàng ăn một bữa no nê.

Trở lại khách sạn bên bờ biển, tổ chương trình đã chờ sẵn ở đó.

Trong ban huấn luyện viên có một chàng thanh niên có khuôn mặt bình thường, không hiểu sao Lâm Nhược Khê luôn có cảm giác quen thuộc.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt anh ta quá sâu, khiến Lâm Nhược Khê bất giác nghĩ tới Lục Cảnh Ngôn, nhưng khuôn mặt bình thường kia khác xa với Lục Cảnh Ngôn.

Anh ta đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Cô Lâm, xin chào, tôi là Lục Vũ, tôi sẽ là người hướng dẫn cho cô trong quá trình ghi hình chương trình, phối hợp với cô để hoàn thành nhiệm vụ."

Lục Vũ? Cũng họ Lục, không lẽ có quan hệ với Lục gia? Khó trách cô nhìn anh ta quen đến thế.

Lâm Nhược Khê thu hồi suy nghĩ, đem Lục Cảnh Ngôn đặt qua một bên.

Cô đưa tay về phía Lục Vũ, cười nói: "Xin chào, anh Lục, tôi là Lâm Nhược Khê, mong được anh chỉ bảo nhiều trong lúc ghi hình."

Lục Vũ đưa tay ra, nắm nhẹ tay cô rồi buông ra, anh sợ nắm lâu thì anh không nỡ buông ra nữa.

"Chương trình tạp kỹ này tương đối khó, tổ chương trình đã sắp xếp người hướng dẫn cho mỗi khách mời. Có thể hướng dẫn cô Lâm là vinh hạnh của tôi."

Lục Vũ nhìn Lâm Nhược Khê, chân thành nói ra những lời này.

"Cảm ơn, cũng là vinh hạnh của tôi." Lâm Nhược Khê lễ phép đáp lại.

Khóe mắt Lục Vũ hiện lên một nụ cười nhẹ, vươn tay cầm lấy vali trong tay Lâm Nhược Khê, dẫn cô đi về phía bờ biển.

Bọn họ vừa lên du thuyền rời đi, một người phụ nữ mặc váy trắng bước ra từ phía sau cây cột.

Trong mắt cô ta tràn đầy hận ý, đôi mắt nhìn Lâm Nhược Khê như muốn phóng ra lửa. Nếu lúc này Lục Vũ quay đầu lại, sẽ phát hiện cô ta không ai khác chính là Ôn Thanh, em họ của Lục Cảnh Ngôn.

Người phụ nữ dịu dàng và ngoan ngoãn ngày thường đó thực sự có hai bộ mặt khác nhau, một là thiên thần, một lại là ác quỷ.

Cô ta lấy điện thoại di động ra, vài giây sau, cô ta bắt đầu ra lệnh.

"Lần này nhất định phải gϊếŧ chết Lâm Nhược Khê cho tôi. Lần trước không cẩn thận để cho cô ta thoát chết, lần này tuyệt đối không được bỏ lỡ."

"Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ trả một lần 5 triệu. Anh làm mau lên đi..."

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại rất khó chịu khi nghe cô ta bảo sẽ trả tiền sau, hắn ta ngắt lời.

"Ôn tiểu thư, kinh doanh trọng đạo đức, gϊếŧ người hay đốt phá cũng vậy. Cô phải biết quy tắc của hội sát thủ chúng tôi, chúng tôi chỉ làm việc sau khi nhận đủ tiền. Không thể chỉ vì cô mà phá vỡ quy tắc."

Ôn Thanh sắc mặt càng ngày càng khó coi, cô ta hận bản thân không thể như loại người chợ búa, tùy tiện quát mắng. Lần trước bọn họ lấy tiền xong lại làm hỏng chuyện, cô ta còn chưa truy cứu, lần này bọn họ còn muốn tiền.

Nhưng là một tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có, cô ta phải duy trì hình ảnh tiểu thư khuê các của mình.

Tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần có thể trừ khử Lâm Nhược Khê, thỏa hiệp một lần cũng không sao.

"Tiền tôi sẽ gửi ngay cho anh, lần này nhất định phải giữ lời hứa, không được phạm sai lầm nữa."

Sau khi đạt được kết quả mong muốn, thái độ của người đàn ông ở đầu dây bên kia hoà hoãn hơn, hắn ta đảm bảo sẽ thu xếp ổn thỏa.

"Ôn tiểu thư yên tâm, tôi cam đoan, lần này Lâm Nhược Khê tuyệt đối sẽ không trở về được nữa, cô ta sẽ chôn thân ở đảo Bắc Minh!"

"Được, tôi chờ tin tức tốt của anh."

Ôn Thanh mỉm cười cúp điện thoại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cách đó vài bước có một người đàn ông trung niên.

Ông ta là quản gia của Lục gia, họ Lý, được ông Lục đặc biệt cử đến để săn sóc cô ta.

Nụ cười nham hiểm trên mặt Ôn Thanh chợt đông cứng, rất nhanh chuyển thành nụ cười rạng rỡ hào phóng thường ngày.

Lý quản gia đi tới, lại không để ý tới sự thay đổi sắc mặt của Ôn Thanh. Dù sao thì, cô ta nổi tiếng là tiểu thư ngoan ngoãn, hiểu chuyện mà ông ta gặp vào mỗi cuối tuần khi cô ta ở nhà.

Lý quản gia chỉ vào đám người trên bờ biển, nói với Văn Thanh: "Ôn Thanh tiểu thư, huấn luyện viên đang chờ cô."

Ôn Thanh gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được, tôi đi ngay đây."

………

Khách sạn Bắc Minh.

Tổ tiết mục tạm thời quyết định ghi hình một tiết mục phụ trước, Lâm Nhược Khê gửi hành lý về phòng khách sạn, đi theo Lục Vũ đến hội trường ở lầu ba.

Từ xa, Lâm Nhược Khê đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hóa ra là Mộ Uyển Uyển, ảnh hậu cao lãnh hiện giờ.

Ở kiếp trước, ngoài đóng phim, Mộ Uyển Uyển chưa từng tham gia bất kỳ chương trình tạp kỹ nào, thậm chí còn từ chối lời mời phỏng vấn.

Trên màn ảnh, cô ấy là một nữ vương luôn luôn có thể thay đổi tính cách để hoàn thành vai diễn, nhưng ngoài màn ảnh, cô ấy như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.

Kiếp này, cô ấy vẫn là ảnh hậu lạnh lùng diễm lệ, nhưng hiện tại thì...

Lúc Lâm Nhược Khê đến gần, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô ấy.

"Từ trước đến nay tôi chưa từng tham gia bất kỳ chương trình tạp kỹ nào. Tôi nghe nói chương trình tạp kỹ này khá đặc sắc nên đến tham gia góp vui."

Lúc nói những lời này, biểu hiện của Mộ Uyển Uyển rất nghiêm túc, các nhân viên trong tổ chương trình lập tức cười đồng thanh nói: “Ảnh hậu sao chỉ có thể tham gia góp vui, chúng tôi luôn hi vọng trong tương lai được nhiều lần hợp tác với cô đấy chứ !"

Mộ Uyên Uyên từng ra mắt với tư cách là ngôi sao nhí với kỹ năng diễn xuất xuất thần, mới 25 tuổi đã giành được ba giải nữ diễn viên chính xuất sắc, cô ấy là bảo chứng doanh thu cho các bộ phim điện ảnh mà mình góp mặt, trong tổ chương trình có rất nhiều nhân viên là người hâm mộ cô ấy.

Nghe những lời mọi người nói, khuôn mặt thanh lịch của Mộ Uyển Uyển nở một nụ cười hiếm hoi, cô ấy gật đầu với mọi người rồi rời đi.

Không ngờ Mộ Uyển Uyển lại đang đi về hướng Lâm Nhược Khê, cô ngơ ngác đứng nhìn ảnh hậu đang đến gần, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.

"Tiểu Khê, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Trong lúc Lâm Ngược Khê còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì Mộ Uyển Uyển đã ôm lấy cô, hương hoa nhài trên người cô ấy thoang thoảng quanh mũi Lâm Nhược Khê.

Chẳng lẽ trong kiếp này họ đã quen biết nhau rồi?

Sau khi Mộ Uyển Uyển buông cô ra, Lâm Nhược Khê ngập ngừng nói: "Ảnh hậu Mộ, rất vui được gặp lại chị!"

Mộ Uyển Uyển không vui, cau mày: "tiểu Khê, trước đây em gọi chị là chị Uyển Uyển!"

Quả nhiên hai người đã biết nhau từ trước, Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa, dù sao kiếp trước cô cũng coi Mộ Uyển Uyển là thần tượng.

Lâm Nhược Khê tinh nghịch chớp mắt, nhẹ nhàng nói: "Chị Uyển Uyển là thần tượng của em, vừa rồi là do em quá kích động nên tạm thời quên mất, sau này nhất định sẽ nhớ kỹ."

Mộ Uyển Uyển nghe vậy liền nở nụ cười cưng chiều, đưa tay vuốt tóc Lâm Nhược Khê, đối xử với cô như em gái.

Các nhân viên chụp ảnh của tổ chương trình vừa đúng lúc chụp lại hình ảnh này, trong đầu họ liền nghĩ đến tiếu đề hot,

"Nữ ảnh hậu cao lãnh thân thiết với người hâm mộ."

Lục Vũ đứng nhìn với ánh mắt thâm trầm, anh nhíu chặt mày, người phụ nữ của anh, bản thân anh còn chưa được đυ.ng vào, chẳng lý nào một người ngoài lại ngang nhiên ôm ấp như thế. Những hình ảnh này không thể đăng lên được, thế nên đêm đó anh đã yêu cầu Cố Ngự Phong cho xóa hết đi...

Trong thời gian Mộ Uyển Uyển tán gẫu với Lâm Nhược Khê thì những khách mời khác cũng lục tục đi đến điểm tập hợp.

Lúc họ đi ngang chào hỏi Mộ Uyên Uyên, Lâm Nhược Khê đã cố gắng nhớ lại xem họ là ai.