Chương 11: Không được thích người khác?

Cảnh Nhất Phàm đột nhiên quay đầu lại, Vẻ mặt không thể tin nổi mà trừng to hai mắt, hắn ta đanh mặt mắng: "Lâm Nhược Khê, cô điên rồi sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt hung ác của hắn, Lâm Nhược Khê cười lạnh: "Anh mới là kẻ điên! Cảnh Nhất Phàm, để tôi nói cho anh biết, khoảng thời gian tôi thích anh, tôi xem anh như cả cuộc đời mình, còn lúc anh đá tôi đi thì sao, quyết tuyệt, nhanh chóng quên tôi đi."

Vừa nói, cô vừa lấy khăn giấy ra, lau mạnh bàn tay vừa đánh hắn, sau đó phẫn nộ ném khăn giấy vào thùng rác.

Cảnh Nhất Phàm híp mắt, sắc mặt càng thêm âm trầm: "Lâm Nhược Khê, cô đừng hối hận!"

"Hối hận? Trong từ điển của tôi không có hai từ này!"

Nói xong, Lâm Nhược Khê không chút do dự xoay người rời đi.

Cảnh Nhất Phàm nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, đưa tay lên chạm gò má đau nhói, trong mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm.

Hắn bất cẩn rồi, quá nóng vội.

Năm đó lúc hắn từ bỏ Lâm Nhược Khê một cách tuyệt tình như vậy, cô gái kiêu hãnh như cô ấy làm sao có thể đồng ý quay lại dễ dàng như thế được.

Tuy nhiên, hắn tự tin hắn có đủ kiên nhẫn, dù sao thì Lâm Đông Thành luôn muốn moi tiền của cô ấy, đến lúc cô ấy không còn đường để đi, thì Cảnh Nhất Phàm hắn, sẽ trở thành chiếc phao cứu sinh cuối cùng...

Lâm Nhược Khê đi ra khỏi trung tâm thương mại, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, tâm trạng vui vẻ vốn có của cô đã bị một tên lưu manh khốn kiếp quấy rầy, bây giờ cô thấy vô cùng khó chịu.

Hít một hơi thật sâu, buộc mình phải nở một nụ cười rồi bước đến bãi đậu xe.

Mộ Thanh Hoan và Trần Mã nhìn thấy Lâm Nhược Khê trở lại, tò mò nhìn cô chằm chằm, ngọn lửa nghi hoặc trong mắt họ bùng cháy đã lâu.

"An An, cậu trai kia năm nay bao nhiều tuổi? Cậu ta làm công việc gì? Thích con bao lâu rồi?"

"Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, anh ta chỉ là một nhân viên tiếp thị, vừa rồi anh ta muốn bàn chuyện hợp tác với con."

Bây giờ, Lâm Nhược Khê không hề muốn nhắc đến Cảnh Nhất Phàm nữa, nên bịa một lý do để Mộ Thanh Hoan không hỏi nữa. Hôm qua, lúc ăn tối cô đã nói qua nghề nghiệp của mình, Mộ Thanh Hoan đương nhiên sẽ không nghi ngờ, nhưng trái lại giờ cô lại có chút hối hận.

"An An, con cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, mẹ đã bỏ lỡ sự trưởng thành của con, mẹ rất xin lỗi, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của mẹ là chọn cho con một lang quân như ý..."

Lang quân như ý? Cô không muốn chút nào!

Lâm Nhược Khê sợ Mộ Thanh Hoan thật sự sẽ mai mối chọn chồng cho mình nên vội vàng ngắt lời: "Mẹ yên tâm đi, thật ra con đã có người con thích rồi. Chỉ là khoản thời gian này anh ấy đang công tác nước ngoài, khi nào anh ấy quay lại, con sẽ cùng anh ấy về nhà gặp mẹ, được không?"

Mộ Thanh Hoan nghe vậy, hai mắt liền sáng bừng, miệng cười không ngưng được.

"Được, được chứ! Đến lúc đó, chọn ngày để ba con cũng từ quân đội quay về, gặp con rể tương lai."

Lâm Nhược Khê lại lập tức hối hận, ba của Lục Cảnh Ngôn, Lục Đình Viễn, là tổng tư lệnh quân khu, gần như quanh năm suốt tháng đều rất bận rộn. Cô thực sự sợ rằng khi Lục Đình Viễn quay về, cô lại bị vạch trần là một kẻ giả mạo. Đối với cô mà nói, có bị vạch trần hay không đều không quan trọng, cô chỉ sợ Mộ Thanh Hoan kích động, lỡ phát sinh chuyện gì thì…

"Mẹ, ba bận rộn như vậy, chúng ta đừng quấy rầy ba! Chờ đến lúc ba được nghỉ phép trở về, gặp nhau cũng không muộn." Mộ Thanh Hoan cảm thấy Lâm Nhược Khê ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên gật đầu lia lịa.

"Vậy cũng tốt, vậy đến lúc đó để anh con trở về gặp bạn trai con vậy."

Lâm Nhược Khê vuốt tóc: "..."

Cô chỉ còn cách giả vờ buồn ngủ, dựa vào băng ghế sau giả vờ nhắm mắt ngủ, trong khi đó Mộ Thanh Hoan thì nhiệt tình cùng Trần Mã bàn bạc việc tiếp đón con rể tương lai ...

Về đến nhà đã thấy Lục Cảnh Ngôn ung dung ngồi trên sô pha.

Giờ này đang là giờ làm việc, thế mà một chủ tịch bận rộn như anh ấy, lại chểnh mảng ở nhà, Lâm Nhược Khê trong lòng thầm mắng.

Mộ Thanh Hoan vào cửa nhìn thấy Lục Cảnh Ngôn thì rất vui mừng

"A Ngôn về rồi à? Hôm nay An An chọn cho mẹ mấy bộ quần áo, con xem này, đều rất hợp với mẹ."

Bà ấy lấy mấy túi quần áo từ tay Trần Mã, bày trước mặt Lục Cảnh Ngôn như làm triển lãm vậy.

Trong mắt Lục Cảnh Ngôn đầy ôn nhu, sau đó biến thành tia ngưỡng mộ, nhưng anh giấu rất kỹ không để ai nhận ra.

Mộ Thanh Hoan tiếp tục nói: "Ai da! mẹ quên mất, em gái của con có bạn trai rồi, thế nên con phải nhanh lên đấy, đừng đợi lúc em con làm mẹ rồi mà con vẫn còn lẻ bóng."

Khoảnh khắc này, cảm xúc vui vẻ trong mắt Lục Cảnh Ngôn liền biến mất, chỉ còn lại ánh mắt lạnh như băng.

Không hiểu sao, Lâm Nhược Khê bổng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách hôm nay lạnh toát, toàn thân cô run lên, không dám nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Mộ Thanh Hoan không nhận ra biểu hiện gượng gạo kỳ lạ giữa "anh em" họ, bà lẩm bẩm: "Chỉ cần hai anh em con có thể có được cuộc sống riêng hạnh phúc, tìm được người chăm sóc mình, thì xem như tâm nguyện của mẹ đã hoàn thành."

Lâm Nhược Khê sợ nếu bà tiếp tục nói nữa, Lục Cảnh Ngôn sẽ nổi giận mất.

Cô ôm cánh tay Mộ Thanh Hoan, tế nhị nói: "Mẹ, An An còn nhỏ! Con muốn ở bên mẹ thêm vài năm nữa. Hơn nữa, sự nghiệp của con cũng vừa mới bắt đầu, con dự định sẽ cố gắng nỗ lực thêm vài năm nữa, chưa muốn lấy chồng sớm vậy đâu ạ." Lúc này, Lục Cảnh Ngôn nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Mẹ, đối với phụ nữ sự nghiệp thật sự rất quan trọng, mẹ nên nghe lời An An nói đi."

"Đúng đúng, anh con nói đúng, hiện tại phụ nữ bọn con ai cũng muốn phải độc lập, con cũng không muốn làm một tiểu thư nhu nhược đâu."

Lâm Nhược Khê dùng sức gật đầu, chỉ sợ Mộ Thanh Hoan không đồng ý.

"Thôi quên đi, mẹ cũng đợi được mà, chỉ cần công việc của con thuận lợi là tốt rồi, về phần chuyện hôn nhân cả đời, tự con quyết định là được."

Nói xong, Mộ Thanh Hoan mặc kệ hai người bọn họ, đi thẳng vào phòng ngủ ở lầu một.

Thấy Mộ Thanh Hoan trở về phòng, Lục Cảnh Ngôn nắm lấy tay Lâm Nhược Khê, kéo cô vào phòng sách.

Vào trong phòng, Lục Cảnh Ngôn liền khóa trái cửa.

Toàn thân Lâm Nhược Khê khẽ run, cô cảm thấy rất muốn chạy trốn, nhưng Lục Cảnh Ngôn vươn tay ngăn cô lại, ép cô dán lưng vào tường, cả người lọt thỏm giữa hai tay anh.

Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ đè lêи đỉиɦ đầu, khiến cô khó thở.

Lục Cảnh Ngôn dùng ánh mắt khóa chặt khuôn mặt cô, giọng điệu áp bức.

"Có bạn trai sao?"

Lâm Nhược Khê vội vàng giải thích: "Không! Tôi chỉ nói dối dì ấy, trước khi ly hôn tôi sẽ không thích người khác."

Nghe cô nói vậy, lửa giận trong mắt Lục Cảnh Ngôn vơi đi vài phần, anh buông cô ra, lùi lại phía sau.

Lâm Nhược Khê nóng lòng mở cửa, định chạy ra ngoài.

"Đợi một chút!"

Cô quay đầu lại, Lục Cảnh Ngôn từ từ đến gần, khí tức của anh lại lập tức bao quanh cô.

Lâm Nhược Khê cả người cứng đờ, đứng im bất động, chỉ nghe thấy giọng nói ôn nhu mà bá đạo của anh: "Không được thích người khác!"

Lúc này đầu óc Lâm Nhược Khê trống rỗng, cô không nghĩ được gì cả.

Một tiếng "uhm" theo bản năng vang lên.

Lục Cảnh Ngôn nhìn thấy bộ dạng cực kỳ đáng yêu của cô, khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười khiến Lâm Nhược Khê bình tĩnh trở lại, cô chạy thục mạng về phòng mình như chạy trốn, khi về còn lỡ tay đóng “rầm” cửa một tiếng rõ to.

Nhìn cánh cửa đóng chặt của cô gái nhỏ, trong mắt Lục Cảnh Ngôn tràn ngập nụ cười đầy ẩn ý...

...

Thời gian nhàn nhã trôi qua, Lâm Nhược Khê và Mộ Thanh Hoan ngày càng thân thiết như hai mẹ con ruột thịt. Dù không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm là có thật.

Hình như Lục Cảnh Ngôn mấy ngày nay rất bận rộn, không về Lệ Hoa Viên, nên Lâm Nhược Khê cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Cố Dao cũng đã điều tra được thông tin về Lâm Đông Thành và tình nhân bí mật của ông ta. Họ đã ở bên nhau được vài năm, còn có cả con trai năm tuổi, Lâm Đông Thành đã bí mật chuyển nhượng tài sản cho con trai ông ta, không biết lúc Dương Lệ Na và Lâm Yên Nhiên biết được chuyện này sẽ như thế nào, chắc là một cuộc chiến thế kỷ sắp nổ ra rồi…