Chương 10: Lũ khốn nạn đã ra đi, lũ cặn bã lại xuất hiện.

"Cô đùa với tôi à, tại sao không làm được? Cô coi thường ai! Tôi nói cho cô biết, cô muốn bao nhiêu tiền mới làm?"

Lâm Yên Nhiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đập mạnh lên bàn, thể hiện là cô ta giàu có.

Biểu cảm trên khuôn mặt của nữ nhân viên bán hàng cũng lạnh đi.

"Tiểu thư, mời cô thu lại thẻ của mình, thẻ hội viên là do ông chủ của chúng tôi cấp, chúng tôi không có tư cách can thiệp, nếu cô có gì thắc mắc, có thể liên hệ với ông chủ của chúng tôi."

Lâm Yên Nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nữ nhân viên, cô ta cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, lập tức nổi giận: "Được, gọi cho ông chủ của cô đi, tôi muốn xem xem, ông chủ cô là người như thế nào mà lại không biết điều đến như vậy?"

Giọng nói sắc bén của Lâm Yên Nhiên đã thu hút tất cả khách hàng có trong cửa hàng, còn thu hút thêm một số người qua đường.

Một người phụ nữ trông cũng có khí chất đến gần Lâm Yên Nhiên, nhìn cô ta đầy ẩn ý

"Cô gái, thẻ hội viên của họ đúng là do ông chủ họ cấp, tôi mua hàng ở đây tiêu tốn hơn 50 triệu rồi, còn không có may mắn được cấp thẻ hội viên, nhưng quần áo chổ họ đẹp thật, dù không có thẻ tôi vẫn thích mua ở đây ."

Những người bên cạnh cô ấy đều đang chỉ trỏ Lâm Yên Nhiên, vài người trong số họ đã nhận ra cô ta chính là nhân vật chính trong bê bối ảnh nóng vài ngày trước.

Lâm Yên Nhiên vô cùng tức giận, lớn tiếng chửi bới: "Tôi đã nói là tôi không phải người trong ảnh, các người mù à? Đừng có vứt mắt mình vào thùng rác..."

AQ"s là một cửa hàng sang trọng nổi tiếng, hầu hết khách hàng đều là những người giàu có, nhìn thấy cảnh này, họ càng dành sự khinh thường cho Lâm Yên Nhiên nhiều hơn.

Cô ta bây giờ giống như một tên hề trong rạp xiếc, chỉ bản thân cô ta là không nhận thức được điều đó.

Lâm Nhược Khê chịu không nổi nữa, tiến lên nói với nhân viên bán hàng: "Ầm ỉ đến vậy rồi, sao không kêu quản lý cửa hàng của cô ra đây?"

Nhân viên bán hàng nhìn thấy Lâm Nhược Khê, xấu hổ cúi đầu.

"Cô Lâm, quản lý cửa hàng của chúng tôi không có trong cửa hàng."

Lâm Nhược Khê nhìn xung quanh, trịnh trọng nói với mọi người: "Khiến mọi người cười chê rồi, không có việc gì đâu, chuyện nhỏ mà thôi."

Thấy Lâm Nhược Khê đứng ra đuổi người, đám người đang xem náo nhiệt cũng thấy chẳng có gì đáng xem, từ từ giải tán.

Lâm Yên Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, hừ lạnh một tiếng: "Lâm Nhược Khê, cô là cái thá gì, còn dám ở trước mặt tôi làm anh hùng."

Lâm Nhược Khê cũng không để ý, lấy thẻ hội viên từ trong túi xách ra, tấm thẻ này mấy ngày trước cô tình cờ phát hiện được, chắc là thẻ ở kiếp trước cô có.

Lâm Nhược Khê đưa tấm thẻ cho nhân viên, ra lệnh: "Gói quần áo của cô ta lại, sau này nếu lại xảy ra chuyện như vậy thì đi đến phòng nghỉ giải quyết, đừng có bày trò cười cho mọi người."

"Tôi hiểu, cô Lâm."

Nhân viên bán hàng cung kính đáp lại, nhanh chóng lấy quần áo, đóng gói và đưa cho Lâm Yên Nhiên.

Mặt Lâm Yên Nhiên tối sầm lại khi nhìn thấy Lâm Nhược Khê dễ dàng mua được bộ quần áo của thương hiệu nổi tiếng, mà cô ta có cố gắng thế nào cũng không thể có được.

Mặc dù Dương Lệ Na nhận được bộ quần áo rất vui, nhưng bà ta cũng không cảm kích, bà ta liếc nhìn Lâm Nhược Khê khinh thường nói: "Tôi đã nuôi cô nhiều năm như vậy, cô phải thấy vinh hạnh khi được mua quần áo cho tôi."

Lâm Nhược Khê không đáp lại lời của bà ta, quay sang nói với Lâm Yên Nhiên: "Ông chủ của cửa hàng này không dễ chọc ghẹo, tính tình nóng nảy, lại còn là một hacker hàng đầu, nếu cô đắc tội với anh ta, xem chừng anh ta sẽ công khai hết những vết nhơ mà cô có đấy."

"Lâm Nhược Khê, cô đang hâm dọa ai vậy? Tôi không có vết nhơ, cô đừng cho rằng có thẻ hội viên là cao sang, cô cũng chỉ là đứa con gái ngoài giá thú, mãi cũng không được đứng trước ánh mặt trời."

Lâm Yên Nhiên giả vờ mạnh mẽ, nhưng trong lòng cô ta vô cùng hoảng loạn, ông lớn sau lưng cô ta đã cảnh cáo cô ta, nhất định không được gây ra bất cứ vụ bê bối nào nữa.

Cô ta đi tới bên cạnh Lâm Nhược Khê, thì thầm vào tai uy hϊếp: "Đừng tưởng tôi không biết cô là người tung ảnh, cô cho rằng vài tấm ảnh nóng đã có thể hủy diệt được tôi sao, nực cười!"

"Lâm Nhược Khê, tôi nói cho cô biết, tôi vẫn phải cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã đăng ảnh của tôi, mới khiến cho ông lớn chú ý đến tôi."

"Có ông lớn sau lưng chống đỡ, tôi ở trong giới giải trí muốn làm gì thì làm, giẫm chết một người như giẫm chết một con kiến thôi.”

Đôi mắt của Lâm Yên Nhiên hằn đỏ, sự thù hận trong đôi mắt của cô ta làm Lâm Nhược Khê khẽ run.

"Yên Nhiên, quan hệ giữa chúng ta không thể trong vài lời có thể nói rõ ràng, chúng ta cùng chờ xem, chờ xem là cô giẫm chết tôi, hay là tôi chậm rãi hủy diệt cô!"

Lâm Nhược Khê nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy hứng thú, bình tĩnh nói ra những lời này.

Đột nhiên, Lâm Yên Nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh từ đỉnh đầu giáng xuống khiến cô ta hô hấp không thông, vội vàng kéo Dương Lệ Na rời khỏi đó.

Nhìn họ đi xa, trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy thật mỉa mai. Dương Lệ Na chắc hẳn chưa biết chuyện Lâm Đông Thành có nhân tình bên ngoài, cho đến khi bà ta bị đuổi đi ...

Trần Mã đỡ Mộ Thanh Hoan đi qua, Lâm Nhược Khê dẫn bọn họ đến khu VIP, bảo nhân viên bán hàng mang những bộ quần áo mới nhất tới, chọn cho Mộ Thanh Hoan vài bộ trang phục phù hợp, vừa trang nhã vừa ấm áp.

"An An, bộ váy này mặc rất thoải mái cũng rất đẹp, An An nhà mình thật có con mắt tinh tường mà!"

Nhìn Mộ Thanh Hoan vui vẻ như vậy, Lâm Nhược Khê lại nghĩ đến mẹ mình là Nam Thiên Nguyệt, cô hy vọng sau khi tìm được mẹ, cũng có thể cùng mẹ đi mua sắm như thế này...

"Tiểu Khê, thật sự là em sao? Rốt cuộc cũng tìm được em rồi!"

Một giọng nam dễ chịu lọt vào tai.

Lâm Nhược Khê vừa nghe tiếng đã thấy buồn nôn, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại.

Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cảnh Nhất Phàm, vẫn là khuôn mặt tuấn tú tuấn tú kia, nhưng lúc này cô nhìn thấy lại cực kỳ chán ghét.

Mộ Thanh Hoan nhìn hắn ta, cười cười đến gần Lâm Nhược Khê nói: "An An, bạn trai của con sao? Mẹ cảm thấy cậu ta không tồi nha."

Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ cười cười: "Mẹ, không phải đâu!"

Sau đó, cô ngừng cười, quay đầu nói với dì Trần: “ Dì Trần, con có một số việc phải giải quyết, dì đưa mẹ con ra xe đợi con một lát."

Trần Mã nhìn người đàn ông, gật đầu hiểu ý và đỡ Mộ Thanh Hoan đi ra ngoài.

Nhìn bọn họ đi xa, Lâm Nhược Khê đứng dậy, mặt không chút thay đổi nhìn Cảnh Nhất Phàm, thản nhiên nói: "Các người muốn gì ở tôi? Nói ra đi!"

"Tiểu Khê, anh biết em vẫn còn yêu anh." Cảnh Nhất Phàm mang bộ mặt chắc chắn nói với cô, "Mặc dù trước đây anh đã từ bỏ em để ở bên Lâm Yên Nhiên, nhưng người anh thực sự yêu mãi mãi là em! Chỉ cần em muốn bây giờ anh có thể dẫn em đến cục dân chính đăng ký kết hôn, sau này hai chúng ta vẫn có thể ngọt ngào hòa thuận đẹp đôi như trước, trở thành một đôi người người ghen tị.”

Hắn ta nhìn chầm chầm vào mắt Lâm Nhược Khê, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Lâm Nhược Khê nghe vậy suýt nữa thì nôn ra, cô còn tưởng rằng hắn ta sẽ nói lời tốt đẹp gì, không ngờ toàn là lời rác rưởi.

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc, "Nực cười! Cảnh Nhất Phàm, anh cho rằng tôi là loại phụ nữ rẻ tiền, gọi đến là đến, đuổi đi là đi sao?"

"Tiểu Khê, đừng coi thường bản thân, chúng ta chính là định mệnh của nhau, không cần quan tâm nhiều như vậy!"

Cảnh Nhất Phàm tham lam nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô, sau khi ở bên thứ cặn bã như Lâm Yên Nhiên, hắn ta cuối cùng cũng phát hiện Lâm Nhược Khê mới là hiếm có và quý giá.

Đột nhiên, một tiếng “bốp” vang lên, một cái tát như trời giáng giáng xuống bên má hắn ta, khiến khuôn mặt hắn lệch sang một bên.