Chương 9

Bữa cơm này chỉ có mỗi Dư Nghệ nuốt trôi. Trương Sở Hàm thậm chí còn quên làm nũng với Bùi Trạch, vắt hết óc suy nghĩ nên trả thù thế nào, cô cùng Lâm Tuệ luân phiên đi toilet ba lần, cho đến khi ăn uống xong, vẫn chưa nghĩ ra được cái chủ ý gì.

Dư Nghệ thu hết vào trong mắt, với kinh nghiệm của cô, mấy cái mưu kế ngầm này giống như một mảnh thủy tinh trong suốt. Binh đến tướng chặn, xem như là xả giận thay cho Dư Nghệ kia, huống hồ cũng cũng nhìn đôi cẩu nam nữ này không vừa mắt. Thuận tiện ăn ké một bữa cơm. Chuyện tốt!

Phỏng chừng đã thương lượng ra mưu kế gì, Lâm Tuệ hít vào một hơi, đầu tiên là cảnh giác liếc nhìn Dư Nghệ một cái, nâng ly cười nói:

“Cảm ơn anh Bùi Trạch đã mời bọn em ăn cơm, anh cùng Sở Hàm thật sự là trời sinh một đôi, em kính anh một ly!”

Bùi Trạch cười cười, ánh mắt Trương Sở Hàm nhìn hắn mềm mại giống như sắp hóa thành một dòng nước, tiếp theo liền nâng ly lên, giọng nói không lớn không nhỏ: “Tuệ Tuệ cũng đừng quá khách khí, mọi người đều là người một nhà, tới, làm một ly đi!”

Trên bàn có tổng cộng năm người, chỉ có Dư Nghệ còn đang vật lộn với bò bít tết, hoàn toàn đứng ngoài cuộc, Trương Sở Hàm nhấp nhấp miệng, ôn nhu nói: “Dư Nghệ, cùng nhau uống một ly đi, coi như mình bồi tội với cậu, quên hết những chuyện không thoải mái trước đó đi, chúng ta vẫn là bạn tốt, được không?”

“Ok!”

Còn tưởng rằng phải hao tốn một chút sức lực mới có thể thành công, ai biết Dư Nghệ lại thống khoái đáp ứng, Lâm Tuệ nuốt nước bọt, cẩn thận tiến lên nửa bước về phía Dư Nghệ.

“Để mình uống trước!”

Vẻ mặt Lâm Tuệ kích động, giống như sắp làm chuyện gì căng thẳng lắm, cánh tay run đến lợi hại, trở về chỗ ngồi lại càng run run, rượu bắn ra ngoài vài giọt, lập tức đổ lên vai Dư Nghệ.

Lâm Tuệ sợ hãi: “Thực xin lỗi! Mình không cố ý, mình giúp cậu lau khô!”

Cô vội vàng buông cái ly, cầm lấy khăn ăn lung tung lau loạn trên người Dư Nghệ, có lẽ là quá căng thẳng, móng tay cô móc vào cổ áo làm bằng vải dệt cửa Dư Nghệ, kéo tới một nửa bả vai của cô đều lộ ra.

Da thịt tái nhợt được phủ kín dấu hôn ái muội, đầu vai thậm chí còn có một vết cắn chưa hoàn toàn biến mất. Phỉ Hành Vân kia tám phần là chó.

Trong mắt Trương Sở Hàm hiện lên một tia vui mừng. Mọi người ở chung phòng, cô tự nhiên thấy được dấu vết trên người Dư Nghệ, người trưởng thành đều hiểu được đó đại biểu cho cái gì. Cô phải để cho Bùi Trạch thấy Dư Nghệ rốt cuộc là cái dạng phụ nữ gì.

Bùi Trạch đột nhiên nắm chặt tay, đột ngột đứng dậy, giận dữ nói: “Dư Nghệ! Tên đó là ai?”

“Anh quan tâm ai làm gì?”. Dư Nghệ ăn xong miếng cuối cùng, thỏa mãn thở dài, “Chúng ta đã chia tay, bạn gái anh đang tươi cười đứng bên cạnh anh kia, anh không nhìn thấy sao?”

“Cô cư nhiên lại là cái loại phụ nữ tùy tiện như vậy!”. Bùi Trạch tức giận đến mức hai mắt đỏ lên, “Tôi thật sự nhìn lầm cô!”

“Dừng dừng! Lời này không tới lượt anh nói.”

Dư Nghệ không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, nghiêng đầu lười biếng liếc nhìn Lâm Tuệ một cái, “Ở phòng ngủ xem chưa đủ sao?”

Trong mắt Dư Nghệ đầy ý cười, một đôi mắt đen láy cùng sâu không thấy đáy, hàng mi khẽ run lên mang theo vài phần trêu chọc. Lâm Tuệ không nói được lời nào, giống như linh hồn nhỏ bé của cô bị hút đi mất. Lúc này cô mới hiểu ra, Dư Nghệ đều biết. Nhưng cũng không có tính toán vạch trần cô.

Dư Nghệ ăn no, cũng nhìn ra được trình độ đối thủ của mình tới đâu, lười lưu lại, đẩy ghế dựa muốn đi, Bùi Trạch đương nhiên sẽ không để cô rời đi, đuổi kịp cô, giận dữ nói: “Cô phải nói cho rõ ráng! Dư Nghệ, rốt cuộc là vì cái gì? Lúc trước chúng ta ở bên nhau, tôi quý trọng cô như vậy, cô…”

“Quý trọng?”. Dư Nghệ quay đầu, cười nhạo một tiếng, ánh mắt ném trên người Trương Sở Hàm, “Như vậy?”