Chương 8

“Không sao cả!”. Trương Sở Hàm cụp mi rũ mắt lắc đầu, “Bọn em đầu năm cuối rồi, trường học quản lí nghiêm khắc, cũng không dám đi ra ngoài, em nhận mấy cái quảng cáo đều phải thật cẩn thận. Không giống như Dư Nghệ, có thể tùy tiện đi ra ngoài. Ngày hôm qua cả đêm cậu ấy cũng không về.”

Dư Nghệ nhìn ra được cô ta đang ngáng chân mình, liền nuốt xuống một ngụm bánh mì, ra vẻ tán thưởng, cùng Lâm Tuệ nói: “Cô muốn ăn thử không? Vị trà xanh đó.”

Lâm Tuệ liếc mắc nhìn cô một cái, không hé răng. Nhưng sắc mặt Bùi Trạch thì đã khó coi hơn lúc trước, hắn cau mày nhìn về phía Dư Nghệ, trong mắt có vài phần thất vọng.

“Dư Nghệ! Hôm qua em đi đâu?”

Dư Nghệ vẻ mặt khó hiểu, cô đi đâu còn phải báo cho Bùi Trạch biết sao?

Tiện tay đem bánh mì đưa qua cho Lâm Tuệ, Dư Nghệ lau sạch tay, nâng cầm và mỉm cười với Bùi Trạch, không chút lưu tình nói ra: “Không phải việc của anh, anh quản bản thân anh cho tốt là được rồi.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Lời này không phải là lời Dư Nghệ có thể nói ra được, nếu là bình thường, cô ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, làm gì có chuyện phản bác Bùi Trạch. Ai cũng biết Dư Nghệ đối với Bùi Trạch có thể nói là tình sâu như biển.

Lâm Tuệ sợ tới mức bánh mì rớt trên mặt đất cũng không hay, liếc liếc mắt trao đổi với Trương Sở Hàm, vội vàng mơ miệng nói:

“Sao cậu có thể nói như vậy với anh Bùi Trạch? Dư Nghệ, bọn mình biết là cậu thích anh ấy, nhưng mà bây giờ anh ấy là bạn trai của Sở Hàm! Trong lòng cậu không thoải máy cũng không cần phải như vậy đi? Ở kí túc xá Sở Hàm đối đãi với cậu tốt như thế nào, hôm nay cậu đánh cậu ấy, cậu ấy cũng không so đo, bây giờ cậu còn đối đãi với anh Bùi Trạch như vậy, cậu còn có lương tâm hay không?”

“Không có!”. Dư Nghệ mặt không biểu tình, “Xin lỗi, cô nói ai đới đãi tốt với tôi?”

“Sở Hàm đó, tất cả bọn mình…”

“Đối đãi tốt chính là đoạt bạn trai của tôi? Cô cũng đem bạn trai cô tới đây cho cô ấy đối đãi với cô tốt một chút đi?”

Lâm Tuệ nghẹn đỏ mắt, nói không nên lời.

Dư Nghệ cười nhạo một tiếng, “Không nói nữa sao?”

“Cậu nói gì vậy?”. Trương Sở Hàm cắn chặt môi dưới, trong mắt lại lóe lên chút oán độc, cô sợ Bùi Trạch bị ảnh hưởng, liền nhanh chóng phản bác, “Lúc trước là cậu một lòng muốn chen chân vào giới giải trí, khi mình cùng anh Bùi Trạch ở bên nhau cũng có hỏi qua cậu, Dư Nghệ, bây giờ cậu lại nói những lời này, mình thật sự rất buồn, mình còn tưởng rằng chúng ta là bạn tốt của nhau, không nghĩ tới cậu lại nghĩ mình như vậy, mình…mình thật sự rất khổ sở!”

Cô làm ra vẻ đau đơn muốn chết, nghiêng người chui vào trong lòng ngực Bùi Trạch, lại ô ô khóc lên. Một màn này làm cho phục vụ cũng cảm thấy xấu hổ phải đi vòng qua.

Lại là chiêu trò hoa sen trắng nở rộ, Dư Nghệ không chút hoang mang, chỉ chỉ Lâm Tuệ: “Nghe thấy chưa? Cô ta và cô quan hệ bình thường đó.”

Lâm Tuệ sửng sốt.

Dư Nghệ tiếp tục nói: “Cô biết cô thiếu cái gì không? Tôi nói cho cô biết, cô chính là thiếu một người bạn trai ngoan như cún.”

Lần này ai cũng có thể nghe hiểu ý tứ châm chọc của cô. Sắc mặt của Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu đều không tốt, không cần nói tới Trương Sở Hàm.

Bùi Trạch rốt cuộc nhịn không được, vô vỗ lưng Trương Sở Hàm trấn an, cố nén giận dữ nói: “Dư Nghệ! Sở Hàm cũng là muốn quan tâm em, sao em lại có thể trở nên ngang ngược vô lý như vậy?”

“Có thể là đột nhiên nhận ra quanh mình toàn là sói”. Dư Nghệ nhún nhún vai, “Yên tâm đi! Tôi không có ý gì khác. Anh không ăn cơm sao? Ăn đi!”

Tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh, Dư Nghệ chọn thêm vài món ngon, quay đầu tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Cô thật sự rất đói. Lăn lộn cả đêm, nghĩ đến còn phát sinh mấy chuyện đó với Phỉ Hành Vân liền cảm thấy đau đầu, cô thở dài, trong ngực dấy lên một trận buồn bực.