Chương 10

“Đây là hai việc khác nhau. Sở Hàm cùng cô không giống nhau, em ấy thiện lương như vậy, còn muốn muôn cứu vãn quan hệ của hai người. Đây không phải là cái cớ để cô bán đứng thân thể của mình. Dư Nghệ, tôi biết cô có dã tâm rất lớn, luôn muốn bò lên trên, nhưng tôi không nghĩ tới cô sẽ dùng cách này.”

Dư Nghệ nhướng mày, hai tay khoanh lại trước ngực, hiếu kỳ nói: “Cách gì? Ý của anh là qua đêm cùng đàn ông? Tôi không rảnh để nói chuyện với anh, hơn nữa, tôi ngủ với ai không quan hệ gì đến anh, anh chỉ cần quản bạn gái anh cho thật tốt là đủ rồi.”

Cô càng nói như vậy, Bùi Trạch càng cảm thấy cô đang che giấu, đáy mắt thống khổ, thần sắc càng thêm âm trầm, hắn tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay cô: “Anh biết là em hận anh, nhưng em cũng không cần phải đối xử với bản thân mình như vậy!”

Hắn có phải nghe không hiểu tiếng phổ thông không?

Dư Nghệ chán ghét né tránh, không kiên nhẫn nói: “Lại động tay động chân tôi liền báo cảnh sát đó!”

Bùi trạch sửng sốt, trong mắt hiện lên ánh lửa: “Em có thể cùng người đàn ông khác làm ra chuyện như vậy, bây giờ anh chạm vào em một chút, em cứ phải trốn sao?”

Dư Nghệ thở dài, nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Đầu óc anh có chút không bình thường rồi”. Nói xong, không chút do dự xoay người rời đi, đến cửa vẫn không quên vẫy vẫy tay, nói lớn: “Cảm ơn hai vị đã chiêu đãi, chúc hai người sớm sinh quý tử ha!”

Đôi mắt thống khổ kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Dư Nghệ, Trương Sở Hàm chú ý tới biểu tình của Bùi Trạch, nhíu nhíu mày, càng thêm chán ghét. Cô không hiểu tại sao miệng lưỡi Dư Nghệ bỗng nhiên lại sắc bén như vậy, càng không ngờ tới Bùi Trạch lại phản ứng như thế này. Nữ nhân kia, quả nhiên phiền phức!

Dư Nghệ mới ra cửa, chị Cầm liền gọi điện thoại tới. Đầu tiên là mắng cô nửa giờ, cuối cùng vứt ra một cái địa chỉ hạn trong vòng hai mươi phút phải có mặt, bằng không cứ rút khỏi công ty.

Cô ngoan ngoãn đi. Không có biện pháp, quá khứ không có bất kỳ tài nguyên gì trông cậy được, chỉ có thể làm lại từ đầu.

Cơ hội mới mà chị Cầm tìm được chính là vai nữ thứ mười tám trong một bộ phim truyền hình, thử kính cũng có đến mấy trăm người chen chúc nhau, Dư Nghệ trong lòng buồn bực, chị Cầm mặt mũi tối sầm, đưa số thứ tự cho cô liền xoay người rời đi, còn không tới nửa phút.

Dư Nghệ ngồi đợi trong chốc lát, chờ đến khi nhân viên công tác gọi đến, cô lên tiếng, tiến lên đẩy cửa lớn đi vào. Nhìn thấy đạo diễn đang trò chuyện cùng Phỉ Hành Vân, cô đột nhiên minh bạch vì cái gì chỉ một vài phụ của phụ mà nhiều người tới thử kính như vậy.

Bô phim truyền hình này do Giải trí Trục Lãng đầu tư!

Oan gia ngõ hẹp! Dư Nghệ đang muốn chạy trốn, Phỉ Hành Vân lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau. Dư Nghệ xấu hổ cười một cái, trong lòng lại phát ra mấy lời chửi thô tục. Cái quần què gì vậy? Hôm qua cô ngủ với người ta, sáng hôm sau bỏ chạy không để lại lời chào. Nếu sau này không gặp lại nhau cũng không sao, ai biết được oan gia ngõ hẹp như vậy, bây giờ cô lại tự mình đưa tới cửa tìm chết.

Ánh mắt Phỉ Hành Vân nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Dư Nghệ hiếm khi cảm thấy chột dạ, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn. Chân vẫn đứng như bị đóng đinh ở cửa, xoắn xuýt không biết có nên tiến vào hay không.

Nói đến cùng, chính là cô sợ Phỉ Hành Vân sẽ làm khó dễ mình. Cô hiện tại cũng không còn là ảnh hậu muốn làm gì làm trong giới giải trí, trước kia có thể không cần lấy lòng Phỉ Hành Vân. Nhưng mà hiện tại một diễn viên nhỏ còn chưa bước được bước nào đã đắc tội ông chủ của Giải trí Trục Lãng, nghĩ thôi đã thấy tương lai mờ mịt.

Cô ở bên này còn chưa quyết định xong, người phụ trách bên kia nhìn một vòng thấy Dư Nghệ, tức giận quát: “Này, cô làm gì vậy? Tất cả mọi người đều đang chờ cô đó! Nhanh lên, không thử liền cút đi, đằng sau còn biết bao nhiêu người đang chờ.”