Chương 7

Phòng ngủ rơi vào trạng thái yên tĩnh quái dị, Dư Nghệ thay quần áo, trở mình liền ngủ thϊếp đi trên giường, lưu lại ba người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Tuệ nhấp nhấp môi, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy…Sở Hàm, trưa nay…”

“Phải đi!”. Trương Sở Hàm hung hăng trừng mắt liếc Dư Nghệ, cắn răng nói: “Cô ta chính là làm bộ kiên cường, các cậu chờ, mình nói cho Bùi Trạch dạy dỗ cô ra một chút!”

“Cô ấy hình như ngủ rồi!”

Giống như phụ họa cho lời nói của Lâm Tuệ, Dư Nghệ trên giường đắm chìm vào giấc mơ trưa còn chép chép miệng.

“Vậy chờ, mình xem cô ta có thể giả vờ đến khi nào!”

Dư Nghệ ngủ một giấc tới chạng vạng, còn không có hoàn toàn thanh tỉnh. Trương Sở Hàm liền vội vàng muốn ra cửa, sợ cô chuẩn bị xong sẽ cướp nổi bật của cô ta.

Dư Nghệ đầu tóc rối bù, cuối cùng được diện kiến cái người gọi là Bùi Trạch kia. Phỏng chừng gia cảnh không tồi, chỗ hẹn là một nhà hàng Tây cách kí túc xá không xa. Trương Sở Hàm dẫn đầu đi vào, vừa thấy Bùi Trách ánh mắt liền sáng lên, lon ton chạy tới ôm lấy cánh tay Bùi Trạch bằng cánh tay khẳng khiu của mình.

“Bùi Trạch! Anh mau xem, bạn cùng phòng của em đều đến.”

Bùi Trạch gật gật đầu, sủng nịnh nhéo nhéo mặt cô, “Anh thấy rồi! Mọi người thích cái gì thì cứ tự nhiên gọi.”

“Em biết là anh rất tốt với em mà. Các cậu không cần khách khí, thích gì cứ gọi nha!”

“Em vui là tốt rồi!”

Vừa nói xong, Bùi Trạch quay đầu, tầm mắt lướt qua người Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu, nhìn về phía Dư Nghệ.

“Em cũng tới rồi…”

Không biết có phải do ảo giác hay không, Dư Nghệ cảm thấy giọng nói nói còn có hàm chứa ý tứ gì khác. Đúng rồi, người này chính là bạn trai của cô. Dư Nghệ quét mắt nhìn Bùi Trạch từ trên xuống dưới đầy thành kiến, quần áo cũng tốt, một thân tây trang, tướng mạo cũng anh tuấn, nhưng thẩm mỹ lại hơi tệ, cái này cần phải cải thiện. Cô tùy ý gật gật đầu, vẻ mặt không để bụng.

Trương Sở Hàm khinh miệt cười, trong lòng càng chắc chắn là cô ta đang cố gắng nhẫn nại, không chừng trong lòng đang rất khó chịu. Cô càng thêm gần sát lại Bùi Trạch, thanh âm nho nhỏ, hốc mắt còn ẩn ẩn vài giọt lệ, run run giọng nói:

“Bùi Trạch! Tâm tình Dư Nghệ không tốt, anh tốt nhất đừng nói gì thêm, hôm nay em quan tâm cậu ấy có hai câu, đều bị…”

Cô muốn nói lại thôi, lời nói được một nữa, bỗng nhiên che lại nửa khuôn mặt, lã chã chực khóc.

Bùi Trạch vội vàng quan tâm, “Làm sao vậy?”

Cô không hé răng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu, hai cô liền kẻ xướng người họa mang chuyện vừa xảy ra kể lại một lần. Từ trong miệng hai người này, Dư Nghệ giống như ác bá mỗi ngày ở phòng ngủ khi dễ các cô, Dư Nghệ nghe đến thích thú, cơm trước mặt cũng phá lệ ngon hơn bình thường.

Sắc mặt Bùi Trạch lại khó coi: “Dư Nghệ, em nhất định phải nháo thành như vậy sao? Chuyện chúng ta chia tay không có quan hệ gì tới Sở Hàm, sao em cứ ở kí túc xá kiếm chuyện với em ấy?”

Bánh mì nghẹn lại ở yết hầu, Dư Nghệ khụ khụ cau mày, bưng ly bước lên một hơi uống cạn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Bùi Trạch, “Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy một mình tôi ở phòng ngủ có thể khi dễ tới ba người? Tôi có siêu năng lực? Hay là đai vàng?”

Ai cũng không nghĩ tới lúc này cô còn tâm tư nói giỡn. Trương Sở Hàm thầm mắng một tiếng, bàn tay chộp lấy ống tay áo cùa Bùi Trạch tăng thêm vài phần sức lực, thu hút lực chú ý của hắn, nhu nhược đáng thương lắc lắc đầu.

“Anh! Dư Nghệ nói không sai, trước giờ cậu ấy chưa từng khi dễ em, là hai cậu ấy nói bừa, anh không cần nghĩ nhiều”

Bùi Trạch liếc nhìn cô một cái thật sâu, thở dài: “Em chính là quá thiện lương. Có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, có biết không? Nếu không muốn ở lại phòng kí túc xá nữa, thì cứ dọn ra ngoài ở cùng anh.”