Chương 6

“Tưởng bản thân chính là đại minh tinh chắc? Ban ngày mà cô cũng mơ đẹp như vậy!”. Bạn cùng phòng tiến đến gần, gân cổ lên rống: “Đúng rồi, trưa nay Bùi Trạch muốn mời phòng chúng ta ăn cơm, không biết cô có nguyện ý tham dự hay không a? Tuy rằng anh ấy chia tay cô để đến với tôi, nhưng chắc cô không nhỏ mọn đâu đúng không?”

Dư Nghệ phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Cô nói tôi rất muốn nổi tiếng?”

“Vô nghĩa! Cô không phải nằm mơ cũng muốn làm minh tinh kiếm thật nhiều tiền sao?”

Dư Nghệ gật gật đầu, nhắm mắt lại hít sâu một cái, lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã không còn chút hoang mang nào. Không có thời gian để thương xuân buồn thu, nếu cô đã có cơ hội bắt đầu một lần nữa, thì còn không ít việc cần phải hoàn thành, cô sẽ giúp Dư Nghệ hoàn thành ước mơ của cô ấy, xem như báo đáp. Mà đó cũng chính là ước mơ của cô. Không phải chỉ là bắt đầu lại thôi sao? Chẳng lẽ cô lại không làm được.

Dư Nghệ cũng không phải là người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, gông xiềng vây chặt tinh thần cô đã không còn, cả người đều thả lỏng không ít, đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ một phòng, khẽ thở dài một tiếng.

Tiêu chuẩn bốn người một phòng, trên là giường dưới là bàn, trừ bỏ cái giường ngủ cạnh cửa sổ thì còn lại đều được dán giấy dán tường màu hồng. Hai người bạn cùng phòng khác đang ngồi trên giường, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn cô.

Trên cửa dán lịch trực nhật, ban đầu có vài cái tên khác ký lên, về sau cũng chỉ còn một mình tên của Dư Nghệ. Cô giống như lần đầu tiên tới nơi này, nhìn trái nhìn phải, cử chỉ thần thái bất đồng với lúc trước vâng vâng dạ dạ, khóe mặt và lông mày lộ ra ba phần xa cách lạnh lẽo. Nhóm bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, cô gái đứng bên cạnh cô sửng sốt trong chốc lạc, cố gắng trấn định cầm cây chổi một bên đưa qua.

“Này! Quét phòng trước đi, sau đó không cần trang điểm gì hết, cùng chúng tôi ra ngoài một chuyến!”

“Cô là…”. Dư Nghệ liếc mắt qua bảng phân công trực nhật, “Trương Sở Hàm? Hai người kia là Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu.”

Trương Sở Hàm vẻ mặt quái dị, “Cô còn phát điên cái gì ở đây?”

“Được, tôi đã biết!”

Dư Nghệ gật gật đầu, thống khoái tiếp nhận cây chổi. Trương Sở Hàm vừa mới ném ánh mắt kiêu ngạo cho hai người bạn cùng phòng kia, bổng nhiên một cây chổi từ đâu đánh thẳng vào mặt cô ta. Cũng không tốn bao nhiêu sức lực, chính là tiện tay quét quét hai cái trên mặt đất, thuận tiện hất tung bụi bẩn lên đầu tóc cô ta mà thôi. Dư Nghệ vỗ vỗ tay, vừa lòng trở về cái giường duy nhất không có giấy dán tường.

Đây chính xác là giường ngủ của Dư Nghệ. Chăn ra gối nệm đều là đồ giá rẻ, quần áo mộc mạc, sách vở đều có ghi chú ngay ngắn chỉnh tề. Dư Nghệ tìm thấy một chiếc máy dự phòng cũ kỹ, mở nó ra xem một chút, trong lòng liền minh bạch. Lời đồn quả nhiên không thể tin được.

Trương Sở Hàm vừa kịp phản ứng lại, gân cổ hét lên một tiếng, đột nhiên hướng Dư Nghệ nhào tới.

“Đồ tiện nhân này! Tôi muốn gϊếŧ cô!”

Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu thấy thế không đúng, vội vàng xuống giường, mỗi người một bên ra vẻ giúp đỡ, trong miệng ngoài mặt thì khuyên giải Trương Sở Hàm, nhưng tay chân đều đang nhất trí cản trở Dư Nghệ.

Cái tư thế này, bọn họ đã tập thành thói quen. Trước kia Dư Nghệ có khả năng sẽ nhường nhịn, nhưng bây giờ đã khác xưa. Cô một phen đẩy Lâm Tuệ, cười cười nói: “Cô đi tìm cho cô ta thứ gì đó, tôi xem cô ta gϊếŧ tôi như thế nào?”

Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu đều choáng váng. Trương Sở Hàm cũng sững sờ tại chỗ. Dư Nghệ cười nhạo một tiếng, yêu cầu cơ bản nhất trong diễn xuất của diễn viên chính là năng lực thấu hiểu nhân vật. Cô diễn qua vô số vai, tuổi tác gì tâm lý gì cũng đều có.

Phòng ngủ thời đại học giống như phiên bản thu nhỏ của xã hội, ba cô gái này nhìn thì có bản lĩnh, nhưng thực tế cũng chỉ có thể ở chỗ này cùng nhau khi dễ quả hồng mềm. Loại người này đối phó rất đơn giản, chỉ cần ác hơn là được.