Chương 5

Chị Cầm tiếp tục thao thao bất tuyệt, Dư Nghệ một chữ cũng không nghe rõ. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại mấy chữ “tai nạn xe cộ tử vong”, dễ như trở bàn tay phá hủy ý chí của cô.

Gần như cả ngày, tất cả những lí do cô bịa ra để tự an ủi chính mình đều bị hủy vào lúc này, không có lí do nào cả, cô đã chết, sau đó không biết vì sao lại nhập vào thân thể này. Tất cả giống như một giấc mộng hoang đường, nhưng không có biện pháp tỉnh lại.

Dư Nghệ không có đi vào nhìn thi thể của mình. Cô đứng ở đại sảnh của bệnh viện, chị Cầm vội vàng rời đi chiếu cố các nghệ sĩ khác. Dư Nghệ gian nan lê bước chân cứng đờ đi về phía cầu thang, chậm rãi đi lên trên cho tới khi nghe được một tràn khóc lóc thảm thiết.

Qua ô cửa kính hẹp trên cánh cửa, cô thấy được vô số khuôn mặt quen thuộc. Có người đại diện của cô, trợ lý, vài người đồng nghiệp quan hệ không tệ, còn có… Sở Thanh Y.

Trong vô số tiếng khóc đau buồn đó, hắn tựa hồ cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thoát hiểm, lại không có một bóng người. Là ảo giác sao?

Dư Nghệ rời đi. Cô không muốn đến nhìn thi thể chính mình, đặc biệt là dưới tình huống như vậy. Dù sao cô cũng không cha không mẹ, hậu sự xử lí như thế nào, người đại diện của cô đều có thể lo liệu.

Cô chỉ cảm thấy mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhà không thể quay về. Thân thế của thân thể này như thế nào cô hoàn toàn không biết gì cả. Chị Cầm không đếm xỉa tới cô, mấy nghệ sĩ dưới trướng chị ta đang bị phóng viên vây quanh làm chị ta rất vui vẻ, vẫy vẫy tay bảo tài xế đưa cô về.

Dư Nghệ bị đưa đến trường học. Trên đường hỏi mượn di động của tài xế, trên mạng đều ngập tràn tin tức về cái chết của cô do tai nạn giao thông. Cô đọc từng bài một rồi tắt đi, cuối cùng ở thanh tìm kiếm gõ hai chữ “Dư Nghệ”.

Cũng có rất nhiều đề mục, 300 cái, không có một tin tích cực nào. Cái gì mà câu dẫn cấp trên, khi dễ bạn học, làm ra vẻ chán ghét…Tác phẩm thì không có, tai tiếng thì ngập trời. Xem ra chị Cầm này tính toán cho cô đi theo con đường tai tiếng để nổi tiếng. Nhưng ngay từ đầu còn chưa kịp đỏ đã bị bôi đen hoàn toàn.

Dư Nghệ thở dài xuống xe. Tìm được phòng ngủ nữ sinh, chưa kịp chào hỏi một chút liền nghe được một thanh âm âm dương quái khí.

“Ai u! Để tôi xem đây là ai? Không phải là bạn cùng phòng đại minh tinh của chúng ta sao?”

Cmn!

Còn chưa vực dậy sau cú sốc về cái chết của chính mình, Dư Nghệ lại bị dội cho một thau nước lạnh.

Dư Nghệ, năm nay 21 xuân xanh, gia cảnh ở mức trung bình khá, gia nhập làng giải trí chưa đầy nửa năm, tác phẩm không có, bình luận trên mạng cực kỳ kém, liếc mắt qua là có thể nhìn ra, người bạn cũng phòng này của cô cũng không được xem là bạn bè tốt gì.

Một đường tới phòng ngủ, người bạn cùng phòng này miệng vẫn không ngừng nghỉ, hít hít mũi, làm bộ phất phất tay, chán ghét nói: “Không phải cô nói cô bị dị ứng cồn sao? Còn làm ra vẻ, môt thân toàn mùi rượu, thật ghê tởm!”

Dư Nghệ sửng sốt, đột nhiên quay đầu, “Cô nói tôi bị dị ứng cồn?”

Bạn cùng phòng bĩu môi, “Không phải là cô tự nói? Nói linh tinh cái gì mà dị ứng với cồn, ai biết thiệt hay giả, có khi cô chướng mắt chúng tôi, cho nên không muốn cùng chúng tôi uống đi!”

Lời này của cô ta khiến cho các bạn cùng phòng khác phụ họa, trong đáy mắt của các cô mang theo vài phần địch ý.

Dư Nghệ lúc này không có tâm tư chú ý. Tựa hồ như nắm bắt được cái gì, ngày hôm qua cô được cấp cứu tới khuya nhưng không có hiệu quả, cùng thời gian tỉnh lại ở thân thể này không sai biệt lắm. Cho nên, chủ nhân của thân thể này bị dị ứng cồn chết đột ngột, mà cô không biết vì sao lại sống lại một lần nữa ở đây.