Chương 4

Không khí thật sự là cổ quái. Dư Nghệ đã cởi tới cái nút thứ hai rồi. Ánh mắt Phỉ Hành Vân thoạt nhìn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, tất nhiên, là tức giận.

Dư Nghệ nuốt một ngụm nước miếng, cô bây giờ giống như đang trôi ở trên biển, ý thức không mấy thanh tỉnh, có thể chết đuối bất cứ lúc nào. Chỉ không biết chị Cầm này đã cho cô uống thứ nước gì mà mới có một ngụm đã khiến cả nội tạng cô nóng ran.

Ở những giây thanh tỉnh cuối cùng, cô mơ hồ nhìn thấy chính mình loạng choạng đến gần Phỉ Hành Vân, đẩy ngã hắn xuống giường, nghiêng đầu qua một bên, hàm hàm hồ hồ nói gì đó. Hình như là…

“Yên tâm đi! Tôi sẽ không chịu trách nhiệm với anh đâu!”

Phỉ Hành Vân đen mặt, muốn đẩy cô ra. Lòng bàn tay hắn chạm tới làn da mịn màng, không tự chủ buông lỏng. Người phụ nữ đẩy tay anh ra, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì. Cô ấy trèo lên giường, nuốt nuốt nước bọt, trên dưới đánh giá hắn một vòng, đột nhiên đưa tay xé toạc cúc áo sơ mi còn sót lại.

Ngón tay mát lạnh xẹt qua lòng ngực hắn.

Hắn khẽ rên một tiếng, đáy mắt bừng lên ngọn lửa.

Năm ngón tay xuyên qua mái tóc đen, môi răng dính lấy nhau.



Dư Nghệ ngồi ở mép giường, cô thực sự muốn hút một điếu thuốc. Tâm tình của cô cực kỳ phức tạp. Không biết là do ngủ một giấc dậy phát hiện thân xác mình thay đổi, hay là ngủ với Phỉ Hành Vân làm cô sợ hãi. Cũng hoặc là…

Cô nhìn thoáng qua vết máu trên ra trải giường, bất đắc dĩ thở dài. Ai có thể nghĩ đến, nam nữ quan hệ cũng không phải là chuyện gì mới lạ lắm, nhưng cô nhiều năm như vậy cũng chưa từng yêu đương qua.

Thân thể giống như bị xe tải nghiền qua, động một chút là hai cái đùi đều run rẩy đến lợi hại. Dư Nghệ dùng hết sức mặc lại quần áo, trước khi đi cô quay đầu lại nhìn Phỉ Tinh Hành một cái.

Hắn chưa có tỉnh, khuôn mặt đắm chìm trong ánh nắng sớm, giống như bức tượng điêu khắc Hi Lạp cổ đại tuấn mỹ nhất trong tay nghệ thuật gia. Đẹp trai như vậy, cô cũng không bị thiệt.

Dư Nghệ ôm giày, lén lút chạy ra cửa, định trộm rời đi, ai biết còn đi ra hai bước đã bị chị Cầm bắt quả tang đi ra từ một gian phòng khác.

“Dư Nghệ!”

Tiếng gầm chấn động trời đất.

Dư Nghệ run lập cập, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, sợ đánh thức Phỉ Hành Vân. Chị Cầm thì không để ý nhiều như vậy, ánh mắt quét một vòng trên người cô, liền minh bạch chuyện gì xảy ra. Đôi mắt chị Cầm âm trầm, hung hăng nắm lấy cánh tay Dư Nghệ, giận dữ nói:

“Chị nói cô đi bồi lão bản, cô lại chạy tới đây ngủ với người đàn ông khác! Dư Nghệ, cô không muốn lăn lộn nữa đúng không? Chị tìm cô cả đêm, cô…”

Chị Cầm mắng được một nửa thì di động đột nhiên vang lên, âm thanh điên cuồng ầm ĩ khắp hành lang dài. Chị Cầm hung tợn trừng mắt nhìn Dư Nghệ, đi qua một bên nhận điện thoại, ân ân a a và câu, lúc trở lại sắc mặt có chút không tốt, tức giận nói:

“Đi trước, có chuyện quan trọng hơn. Theo chị tới bệnh viện, hiện tại có thật nhiều phóng viên ở đó, đến đó lộ mặt một cái.”

“Bệnh viện sao lại có phóng viên giải trí?”

“Còn không phải bởi vì Dư Nhất Băng. Cô ấy chết cũng thật thảm. Hôm qua tức giận đến mất khôn, đã có người giành trước, chúng ta nắm chặt thời gian đi qua, đám nghệ sĩ khác cũng qua đó rồi, lộ mặt một chút có thể cọ được xíu nhiệt độ.”

Chị Cầm hấp tấp lên xe, không để ý tới khuôn mặt Dư Nghệ đầy mờ mịt.

Dư Nhất Băng, là nghệ danh của cô. Dư Nghệ cả người đều run run, cô đột nhiên bắt lấy cánh tay chị Cầm, ngơ ngác hỏi: “Chị nói Dư Nhất Băng, là ai vậy? Cô ấy chết như thế nào?”

Chị Cầm không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô một cái, thúc giục tài xế chạy nhanh hơn, ngữ khí không tốt nói: “Có thể tạo nên động tĩnh lớn như vậy, còn có thể là Dư Nhất Băng nào nữa, là cái vị ảnh hậu kia a. Nghe nói là hôm qua đi tham gia lễ trao giải, kết quả là trên đường từ sân bay ra lại bị tai nạn xe cộ, cấp cứu mấy tiếng đồng hồ không có hiệu quả, tuyên bố tử vong. Cô hỏi cái này làm cái gì? Chị nói cho cô biết, lúc đó cô khóc thảm một chút, chị cho người đăng bản thảo, nói là Dư Nhất Băng đối với cô có ơn tri ngộ đi, buổi tối trở về cô đăng Weibo một cái…”