Chương 3

Dư Nhất Băng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên thấy nước rót vào trong miệng liền bị sặc hai tiếng, quay đầu lại định mắng.

Chị Cầm nở một nụ cười. Thang máy nhìn lại, thoáng nhìn cửa một gian phòng đang khép hờ, ánh mắt chị ta sáng lên. Lúc này không còn che giấu nữa, gần như cưỡng bách nắm chặt lấy cánh tay Dư Nhất Băng đem đến trước cửa phòng. Lại dùng sức đẩy cô vào cửa, thuận tiện giúp cô đóng cửa phòng, quay người vui vẻ rời đi.

Dư Nhất Băng không phản kháng. Cô đang bối rối cùng nghẹt thở, đang muốn nhìn xem cái gọi là đại nhân vật trong giới đến tột cùng là ai, có đủ phân lượng để cho cô hạ hỏa hay không. Cô quay đầu, bắt gặp đôi mắt đen nhánh. Dư Nhất Băng sửng sốt, nhịn không được cả kinh nói: “Như thế nào lại là anh?”

“Cút ngay!”

Người đàn ông ngồi ở mép giường, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô. Thái dương hắn hơi hỗn độn, áo sơ mi hở ra một nửa, phần lớn cơ bụng ẩn ẩn bại lộ ra ngoài, l*иg ngực phập phồng, gò má tuấn mỹ ửng hồng một cách bất thường, lực uy hϊếp yếu đi không ít.

Dư Nghệ choáng váng, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là muốn tìm di động chụp lại bộ dáng hiện tại của Phỉ Hành Vân. Tên gia hỏa này cũng có ngày chịu thiệt.

Phỉ Hành Vân thấy cô không đi, ánh mắt cô chút hoảng hốt mờ mịt nhưng vẫn dán chặt vào phần bụng và ngực hắn, hắn cắn chặt răng, cúi đầu thở hổn hến, cưỡng chế hỏa khí bốc lên từ bụng dưới, tức giận nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, cút đi!”

“Anh cho rằng tôi muốn đến đây sao?”. Dư Nghệ theo bản năng phun ra một câu, sau đó liền phản ứng lại không thích hợp.

Cô cùng Phỉ Hành Vân vốn đối địch, hắn khó có được lúc bị người khác hãm hại, nếu đổi lại là ngày thường cô liền vui vẻ xem diễn, nhưng hiện tại không được. Tìm lại thân thể mới là quan trọng nhất.

Dư Nghệ xoay người muốn đi, tiếng đập cửa lại vang lên. Cô mở cửa, cô gái đứng ở cửa sửng sốt. Cũng thật mau, cô ta trừng mắt, đè nặng giọng nói mắng: “Con khốn nạn này, làm sao mày biết được chuyện này? Đã an bài tao tới đây rồi, mày cút ra ngoài cho tao!”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có chút vặn vẹo vì tức giận. Có thể bò lên giường của Phỉ Hành Vân, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, cô làm sao mà cam tâm bị đoạt, duỗi tay muốn kéo tóc của Dư Nghệ.

Mấy âm mưu xấu xa bẩn thỉu trong vòng Dư Nghệ cũng không còn thấy lạ lẫm, cô nhìn một chút liền đoán được chuyện gì xảy ra. Tuy rằng cùng Phỉ Hành vân đối địch, nhưng phẩm hạnh của người này như thế nào, cô vẫn luôn rõ ràng. Loại mặt hàng này cho dù đến công ty hắn phỏng vấn cũng không có tư cách.

Dư Nghệ hất tay cô ta, nghiêng đầu nhếch miệng: “Tôi cứ thích phá đám đó, cô làm gì được tôi? Biến đi, đừng chậm trễ chuyện tốt của tôi cùng Phỉ boss a!”. Cô nói xong liền không chút do dự đóng cửa lại. Món quà này, Phỉ Hành Vân không có phước hưởng rồi.

Dư Nghệ quay trở lại, đang muốn nói rõ cùng Phỉ Hành Vân, ai ngờ chân mềm nhũn, ngã xuống nền thảm mềm mại của khách sạn. Một lớp phấn mịn nhàn nhạt nổi trên da thịt tái nhớt, gò má cũng đỏ ửng, cảm giác khô nóng quỷ dị đột ngột ập tới trong cơ thể rồi xông lên não, cả người cô run rẩy, bàn tay không nhịn được tự xé rách cổ áo.

Cmn, là nước của chị Cầm.

Hơn nữa, thân thể này lúc trước hẳn đã uống không ít rượu, tác dụng của rượu lúc này cũng chậm chạp kéo đến.

Dư Nghệ theo bản năng ngẩng đầu, cùng với Phỉ Hành Vân đang ngồi ở mép giường bốn mắt nhìn nhau, cô cười khan, liếʍ liếʍ môi, cố gắng không dời ánh mắt đền l*иg ngực hắn.

Nhưng mà phải nói, dáng người của người đàn ông này thật sự không tồi. Tướng mạo cũng thuộc hàng nhất đẳng, mở một cái công ty giải trí, lại còn xuất chúng hơn so với các nghệ sĩ kí hợp đồng. Chỉ có tính tình quá kém.