Chương 2

Hai chân cô mềm nhũn bước vào phòng vệ sinh, giương mắt nhìn gương mặt xa lạ trong gương. Trang điểm đậm tới nổi không nhìn rõ bộ dáng, trên người mặc một chiếc váy da bó sát màu đen. Dáng người cũng không tệ, không thể so sánh với người phụ nữ sóng nước cuộn trào khi nãy, nhưng mà cái này không phải trọng điểm. Trọng điểm là người trong gương không phải cô. Dư Nhất Băng căn bản không quen biết người này.

Cô run tay tìm kiếm trong túi, cả người cũng run run. Thật vất vả mới tìm thấy một cái ví tiền nhỏ khô quắt, bên trong chỉ có một tờ giấy chứng minh thân phận. Mặt trên viết hai chữ “Dư nghệ”.

Nhìn khuôn mặt xa lạ ngây ngô trên căn cước, mặt cô đầy mờ mịt. Dư Nhất Băng cũng không biết cô rời hộp đêm bằng cách nào, cho đến khi cảm nhận được gió lạnh, cô rụt cổ lại, vừa vặn tránh được một cái tát.

“Dư Nghệ!”

Không biết từ lúc nào xuất hiện một người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt tức giận, “Cô có biết cô vừa đắc tội với ai không?”

Dư Nhất Băng trong lòng đang loạn, liếc cô ta một cái, “Cô biết tôi à?”

“Vô nghĩa! Như thế nào? Chính mình tìm được kim chủ mới là muốn chạy trốn? Cho rằng cánh cứng cáp rồi, chướng mắt công ty này có phải không? Tôi nói cho cô biết, nằm mơ! Không có khả năng! Cô có chết, cũng phải chết ở cái công ty này của tôi, hợp đồng giấy trắng mực đen…”

“Cô ngưng một chút!”. Dư Nhất Băng bị cô ta mắng đến đau đầu, dứt khoát đánh gãy. “Cô là ai? Tên là gì?”

“Tôi là ai à? Tôi là chị Cầm đây!”. Tay quơ qua quơ lại hai lần, rốt cuộc vẫn thả xuống. Người phụ nữ gọi là Cầm tỷ thở phì phò, bắt lấy cánh tay Dư Nhất Băng kéo cô tới chiếc xe đang đậu ở ven đường, sốt ruột nói: “Đi đi đi, không có thời gian cho cô trì hoãn đâu! Tôi mặc kệ là cô trèo được lên người ai, nhưng lần này mấy người này đều có thế lực rất mạnh! Nếu không phải cái nha đầu Nhã Nhã chết tiết kia tạm thời dính scandal không thể đi ra ngoài. Chỉ bằng việc cô đắc tội Vương Tổng, tôi không lột bớt một tầng da của cô đã là vận khí tốt rồi!”.

Chị Cầm hít vào một hơi, ngữ khí có chút hòa hoãn. “Dư Nghệ, tôi nói với cô cái này. Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, cô chỉ cần làm một lần là tốt rồi. Công ty về sau sẽ tập trung bồi dưỡng cô, cô biết loại diễn viên nhỏ không có bối cảnh như cô mà muốn dựa vào chính mình, đời này đều không đi được tới đâu!”

Chị ta nói như pháo nổ, cũng không quan tâm đến phản ứng của Dư Nhất Băng. Lấy bông tẩy trang lau sạch khuôn mặt của cô, Dư Nhất Băng cũng không phản kháng. Chờ chị Cầm thô bạo lau xong, lại một lần nữa tô tô vẽ vẽ trên mặt cô. Lần này Dư Nhất Băng rốt cuộc có thể nhìn rõ chính mình tột cùng là bộ dáng gì.

Một bộ túi da tốt. Nhìn sơ qua thì khoảng hai mươi tuổi, vẫn còn chút ngây ngô. Làn da có chút tái nhợt, môi đỏ tươi, ngũ quan nét nào cũng đẹp. Đặc biệt là đôi mắt, đuôi mắt hướng lên, con ngươi long lanh, cực kỳ xuất chúng. Trách không được chị Cầm có thể nói ra những lời này.

Sau khi giúp Dư Nhất Băng trang điểm xong, nhìn trái phải một vòng, chị Cầm vừa lòng gât gật đầu. Chờ đến nơi, chị Cầm lấy một tấm thẻ phòng từ trong túi xách, cười đưa qua: “Này, đi vào bên trong nên làm thế nào, chị lúc trước cũng nói qua với cô rồi!”

Dư Nhất Băng bị cô đẩy mạnh vào thang máy, đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

“Cô hỏi cái này làm cái gì? Ngày mười tám…mười chín thì phải!”

Cùng thời gian trong trí nhớ không sai biệt lắm. Dư Nhất Băng trong lòng tính toán, chiều ngày mười tám cô ngồi xe đi sân bay. Sau một ngày quay chụp, lên xe liền ngủ một giấc, ai biết tỉnh lại thân thể lại xuyên tới đây.

Liếc nhìn cô một cái, chị Cầm lại sợ sự việc đi chệch quỹ đạo, sờ soạng trong túi một hồi, tìm được một chai nước đưa đến bên miệng cô rồi thì thầm: “Dư Nghệ, cô cũng đừng trách chị Cầm không dìu dắt cô! Nếu muốn vượt lên phía trước, đây là cơ hội cuối cùng của cô. Nếu cô còn giả vờ tam trinh cửu liệt cái gì nữa, cũng đừng trách chị không khách khí!”