Chương 1

Dư Nhất Băng mở mắt ra, đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh liền nhìn thấy một bộ ngực tuyết trắng rung rinh nhào tới trước mặt cô. Chà, ít nhất phải là cúp C. Cô theo bản năng chép chép miệng, né tránh tập kích mãnh liệt từ nữ nhân kia.

Đầu năm nay, vì lấy lòng cô mà hàng giao tận nhà cũng không hiếm thấy, nhưng ai nói cô thích kiểu này? Lại còn lớn như vậy!

Dư Nhất Băng vô thức vỗ vỗ ngực, tính lịch sự dùng chăn bọc người ta lại rồi quăng ra ngoài. Cô thuận tay sờ soạng bên cạnh mãi vẫn không tìm thấy di động, nhưng cổ tay đột nhiên một bàn tay mập mạp nắm chặt. Cô sửng sốt, trở tay ném tới một cái tát.

Bang! m thanh giòn tan vang lên. Xung quanh phát ra mấy tiếng hít sâu, không biết có bao nhiêu người trợn mắt há mồm, ánh mắt đều dừng lại trên người Dư Nhất Băng. Nói khoa trương một chút thì tròng mắt người ở đây đều sắp rớt xuống đất.

Cô chớp chớp mắt nhìn một vòng xung quanh, lúc này mới thấy rõ đây là chỗ nào. Cô lạc đường chạy tới tiệc mặn nhà ai chơi đùa thế này?

Phỏng chừng là phòng riêng của hộp đêm nhỏ không mấy người đến. Trang trí tục tằn không thể chịu nổi, phần lớn bóng đèn đều bị hỏng, còn một vài cái có thể sử dụng đang tỏa ra ánh sáng xám trắng. Những khuôn mặt đang hoảng sợ cùng mấy cái bóng tứ chi dây dưa với nhau, ít nhiều có chút ma quái.

Cô như thế nào lại chạy từ sân bay đến nơi này? Chậm trễ không kịp tham gia lễ trao giải, người đại diện lại càm ràm. Dư Nhất Băng thở dài, liền muốn đứng dậy. Ai biết vừa mới đứng lên, cổ tay lại bị người khác nắm lấy. Thân thể lảo đảo, chật vật ngã xuống sô pha. Trong mắt lóe lên một tia tức giận. Cô đã không có thời gian, còn có người dám tiếp tục không biết xấu hổ?

Không đợi cô kịp phát tác, một tiếng thét chói tai như heo bị gϊếŧ vang lên bên tai: “Mày đánh tao! Mẹ nó con đĩ này dám đánh tao!”

Một khuôn mặt mập bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Dư Nhất Băng. Khoảng cách gần đến nỗi Dư Nhất Băng có thế nhìn thấy rõ ràng lỗ nhỏ mụn trứng cá trên mặt hắn, phía dưới mũi là đôi môi như hai cây xúc xích xếp lại với nhau. Hắn dường như sắp cắn vào má cô.

“Ọe!”

Dư Nhất Băng nôn khan một tiếng, lấy tay che miệng. Nhắm chính giữa hồng tâm!

Hai dòng máu từ lỗ mũi hắn tuôn ra, người đàn ông mập như heo bịt mũi kêu gào rồi ngã xuống đất. Hai tay thả lỏng, Dư Nhất Băng nhân cơ hội lùi về sau một bước, đưa tay lau lau người, chán ghét nói: “Nói đi, ông là ai? Họ Trương hay là họ Dương, là gan thật đủ lớn. Ảnh hậu như tôi mà ông cũng dám đắc tội!”

Như cũ không ai dám hé răng. Bọn họ nhìn Dư Nhất Băng càng thêm khó hiểu, giống như nhìn thấy quỷ. Có chút không thích hợp. Cô nhíu nhíu mày, kiên nhẫn của cô đã thấp đến cực điểm rồi. Chỉ khi cô vừa động chân mới có người phản ứng lại. Hai người đàn ông quần áo không chỉnh tề chặn ở cửa, âm thanh trò chuyện truyền tới lỗ tai cô.

“Cô ta có phải là điên rồi không? Nói nhăng nói cuội gì đó, lại còn dám đánh Vương tổng?”

“Không phải cô ta khóc lóc cầu xin Vương tổng cho cô ta một vai nữ số ba trong bộ phim mới sao?”

“Bây giờ lại còn ầm ĩ nữa, thật sự xem mình là đại minh tinh chắc!”

Thanh âm nghị luận làm cho Dư Nhất Băng ngẩn người, nhân vật trong miệng những người này, không phải là cô chứ? Lại giỡn chơi cái gì vậy?

Cô xuất đạo mười năm, một đường vững chắc ở tiền tuyến. Tam kim ảnh hậu, giải thưởng cùng danh hiệu đề cử nhận đến mỏi tay. Người trong giới ai thấy mặt cô cũng đều cung kính kêu một tiếng chị Dư, vì cái gì lại thành hoa tàn bại liễu tới mức để cho tên Vương tổng này ăn? Căn bản là không có khả năng! Thế giới này tám phần có vấn đề.

Dư Nhất Băng thở sâu, thanh âm heo chết một lần nữa lại vang lên. Chính là tên Vương tổng kia. Hắn loạng choạng bò dậy, trên mặt đầy máu. Trong mắt hàm chứa lửa giận ngút trời, vươn ngón tay mập mập, run rẩy chỉ vào mặt cô, quát: “Tao nhớ kỹ mày rồi! Đời này mày cũng đừng hòng làm diễn viên nữa! Tao gọi điện thoại cho công ty quản lí của mày, mày xong rồi! Đời này mày xong rồi!”

Trong tiếng gào rống phẫn nộ của hắn, Dư Nhất Băng mặt vô cảm đi ra ngoài. Cô dựa vào cửa, đem hết thảy ồn ào đóng chặt lại phía sau, đưa tay lên dùng sức lau mặt.

Từ từ.

Dư Nhất Băng đột nhiên trừng lớn đôi mắt, tay ngưng lại ở khóe môi. Không có nghề nghiệp nào hiểu rõ gương mặt của mình như nữ nghệ sĩ, từ ngũ quan đến làn da, đều không đúng. Này con mẹ nó rốt cuộc là có chuyện gì?